Lâm Tiếu cầm tạp chí mẫu chạy ra khỏi cổng trường, đưa cho mẹ xem. Mẹ nhìn thấy thì ngạc nhiên mừng rỡ: "Ôi chao, tạp chí này ở trang nào vậy?"
Lâm Tiếu vươn tay giúp mẹ lật trang. Luận văn của cô được đăng ở trang mười hai của báo Dạy Toán tiểu học, chiếm hết trọn vẹn một trang tạp chí.
Lữ Tú Anh nhìn chữ ký ở phía dưới đầu đề, ngón tay đang đeo găng tay lướt qua tên Lâm Tiếu một cái.
"Tác giả, Lâm Tiếu."
Tên Lâm Tiếu đặt phía trước, sau đó mới là tên của giáo viên hướng dẫn, cô Lưu và thầy Đào.
"Tốt quá, tốt quá, tốt quá." Lữ Tú Anh nói tốt quá liên tục, Lâm Tiếu lấy làm lạ hỏi: "Mẹ, mẹ sao thế?"
Mẹ bây giờ như cái máy cát - xét vậy, cứ lặp đi lặp lại những gì mình nói.
Lữ Tú Anh mở khóa cặp sách của Lâm Tiếu ra, cẩn thận cất cuốn tạp chí vào. Bàn tay bà thò vào cặp sách để chắc chắn rằng cuốn tạp chí không bị gập góc rồi mới kéo khóa cặp sách lên.
"Về nhà trước, về nhà rồi con đọc cho cho mẹ nghe." Lữ Tú Anh nói.
Lâm Tiếu ngồi yên sau xe đạp, đầu tựa vào lưng mẹ: "Không cần, mẹ tự xem đi."
Lữ Tú Anh cười nói: "Sao vẫn còn ngại là thế nào?"
Đúng là Lâm Tiếu đang ngại. Hai má cô nóng lên, giống như cái nóng lúc bị gió lạnh tạt vào mặt khi không đeo khẩu trang vào mùa đông rồi quay về căn phòng ấm áp. Nhưng cô không chịu thừa nhận: "Không ngại, nhưng mà mẹ tự xem đi."
Lâm Tiếu cảm thấy mình chỉ làm được một chuyện nhỏ, nhưng cả mẹ và anh lại suốt ngày khen cô, khen đến mức khiến cô ngượng ngùng.
Đăng tải luận văn cũng không khó. Thôi thì, giai đoạn giữa sửa đi sửa lại thật sự rất phiền phức, nhưng dù sao cũng không khó đến mức ấy. Lâm Tiếu thấy mình không cần được khen nhiều như vậy.
Lữ Tú Anh cười nói: "Được, về nhà mẹ tự đọc."
"Sau đó đưa cuốn tạp chí này cho anh con, để anh con mua thêm mấy cuốn nữa."
Lâm Tiếu kinh ngạc hỏi: "Sao vẫn còn muốn mua ạ?"
Lữ Tú Anh: "Mua thêm mấy cuốn nữa giữ làm kỷ niệm, như thế càng có thêm kỷ niệm ý nghĩa."
Lời mẹ nói khiến Lâm Tiếu càng cúi gằm xuống nhiều hơn. Cô lén kéo khẩu trang lên một tí, hít thở không khí trong gió lạnh.
"Mẹ ơi, con thi Toán được chín tám điểm, thi Ngữ văn được chín chín điểm. Môn Toán con không cẩn thận, lần sau nhất định con sẽ chú ý hơn." Lâm Tiếu thẳng thắn nói với mẹ.
Quả nhiên mẹ không phê bình cô: "Rất giỏi rồi. Chín tám với chín chín điểm, mẹ đã hài lòng lắm rồi, điểm như vậy là rất tốt."
Thời Lâm Dược Phi còn đi học, mang tất cả những bài kiểm tra có một chữ số về nhà cho Lữ Tú Anh ký tên. Khi đó, đánh chết Lữ Tú Anh cũng không nghĩ rằng sau này mình sẽ sinh ra được đứa con vừa ngoan ngoãn vừa thông minh như Lâm Tiếu.
"Mẹ thấy điểm này đã rất giỏi rồi. Thế nhưng việc con có yêu cầu cao với bản thân là việc tốt. Lần này vì sơ ý mà mất điểm, lần sau phải cố gắng vượt qua khuyết điểm này của mình, từ nay về sau không bị mất điểm vì sơ ý nữa."
Lâm Tiếu gật đầu: "Vâng." Bởi vì mất điểm do sơ ý có cảm giác rất khó chịu. Cho dù mẹ không nói, chính Lâm Tiếu cũng không muốn như vậy.
Lữ Tú Anh hỏi: "Bài tập nghỉ đông của bọn con có nhiều không?"
Lâm Tiếu lập tức nói: "Nhiều ạ."
"Mẹ, thầy Đào giao bài tập nhiều hơn cô Từ. Thầy Đào giao nhiều bài tập nghỉ đông lắm."
Ngoại trừ những bài tập cho từng ngày nghỉ của kì nghỉ đông phải làm xong, thầy Đào còn giao bài tập làm văn, luyện chữ, viết báo.
Lâm Tiếu rất thích thầy Đào, nhưng hôm nay thầy Đào lại giao nhiều bài tập nghỉ đông như vậy, Lâm Tiếu nói: "Con nhớ cô Từ."
Trước kia, cô Từ chưa bao giờ giao nhiều bài tập nghỉ đông như vậy.
Lữ Tú Anh phì cười: "Đó là do con lên lớp cao hơn. Lớp càng cao thì bài tập càng nhiều."
"Môn Toán của các con vẫn là cô Lưu dạy. Bài tập nghỉ đông bây giờ cũng nhiều hơn so với năm lớp hai đúng không?"
Lâm Tiếu suy nghĩ một hồi, nhận ra đúng là như thế. Cô thở dài thườn thượt, không ngóng trông lên lớp cao hơn mỗi ngày giống như trước kia nữa.
Bài tập của lớp cuối cấp nhiều, lớp cuối cấp không thi được một trăm điểm, lớp cuối cấp vào trời tuyết phải đeo theo cái xẻng nặng. Nghĩ như vậy, lớp cuối cấp trừ việc có thể ra oai trực ngoài cổng trường ra thì cũng không có lợi lộc gì lắm.
Lâm Tiếu nhớ đến kỳ nghỉ đông của chị Tiểu Vân chỉ còn sáu ngày, cảm thấy trưởng thành thực sự rất vất vả.
Về đến nhà, Lữ Tú Anh thay quần áo, rửa tay, việc đầu tiên làm là lấy tạp chí từ trong cặp sách của Lâm Tiếu ra, đặt trên bàn thật cẩn thận, đọc từ đầu tới cuối một lượt.
Bài luận văn của Lâm Tiếu, Lữ Tú Anh đọc chỗ hiểu chỗ không. Phương pháp tính vận tốc bà đọc ví dụ thì xem như đã hiểu, nhưng để cho bà tự tính thì lại không hiểu.
Lữ Tú Anh cảm thán trong lòng. Lâm Tiếu mới học lớp bốn đã viết ra những thứ bà không đọc hiểu.
Thế nhưng, nếu không như vậy thì sao có thể đăng lên tạp chí được.