Trần Đông Thanh và Chung Hiểu Khiết đều viết lại đáp án trên giấy nháp lúc ở trong phòng thi, sau khi nộp bài thì cầm giấy nháp đối chiếu đáp án với nhau.
"Câu hỏi nhận định là: đúng, sai, sai, đúng."
"Câu hỏi điền vào chỗ trống là: 0, 1, 1991."
"Câu hỏi tính toán là…"
Hai người đối chiếu từng câu, đột nhiên có một câu hỏi không cùng đáp án với nhau, vẻ mặt hai người nhất thời đều căng thẳng.
"Câu hỏi tính toán thứ hai là gì?"
"Cậu còn nhớ không?”
"Tớ không nhớ ra được."
Trần Đông Thanh và Chung Hiểu Khiết đều không nhớ ra được câu hỏi tính toán thứ hai là gì. Đề thi có nhiều câu như vậy, câu hỏi tính toán thứ hai nằm ở vị trí gần giữa, lại không phải là câu hỏi đặc biệt gì, quả thật rất khó để nhớ kỹ.
Lâm Tiếu nhìn thấy trên trán hai người đều đổ mồ hôi bèn nói: “Để tớ ngẫm lại giúp các cậu."
Lâm Tiếu nhắm mắt lại, trong đầu lập tức hiện ra hình ảnh bài thi của cô bày trên bàn. Mỗi một câu hỏi trên bài thi đều rất rõ ràng, Lâm Tiếu dựa theo trình tự tìm được câu hỏi tính toán thứ hai, ở trong đầu "xem" nội dung câu hỏi.
"Là bài toán có sử dụng bốn phép tính." Lâm Tiếu nói cho Trần Đông Thanh và Chung Hiểu Khiết biết câu hỏi.
Sau khi biết được câu hỏi, Trần Đông Thanh và Chung Hiểu Khiết lập tức tính toán lại trên bản nháp một lần nữa.
"Ôi!" Trần Đông Thanh đột nhiên kêu lên: “Là tớ sai rồi!"
"Lúc tớ bỏ dấu ngoặc quên mất đổi số."
Lâm Tiếu nhìn thấy đáp án sai của Trần Đông Thanh ở trên giấy nháp, đột nhiên cảm thấy có hơi quen mắt, cô nhớ lại đáp án mà bản thân đã viết trên bài thi.
"Ôi!" Lâm Tiếu đưa hai tay ôm đầu, cô và Trần Đông Thanh đều phạm sai lầm giống nhau.
Cô và Trần Đông Thanh thật sự là một đôi "cùng hội cùng thuyền" mà.
Lâm Tiếu lộ ra vẻ mặt uất ức đi ra cổng trường, cảm thấy bản thân quá thảm. Cô có lòng tốt giúp Trần Đông Thanh và Chung Hiểu Khiết nhớ lại câu hỏi, kết quả biết được bản thân mình cũng làm sai.
Nếu như cô không giúp Trần Đông Thanh và Chung Hiểu Khiết nhớ lại câu hỏi thì phải hai ngày sau cô mới biết được tin xấu này, cô còn có thể vui vẻ thêm hai ngày.
Lâm Tiếu thở dài, vì sao Trần Đông Thanh và Chung Hiểu Khiết lại đối chiếu đáp án chứ?
Lâm Tiếu không muốn đối chiếu đáp án chút nào, dù sao bài thi cũng đã nộp lên rồi, lại không sửa được, vẫn là chờ đến khi có điểm rồi xem lại.
Sau này nếu như bắt gặp bạn học đối chiếu đáp án với nhau, cô nhất định phải chạy thật xa mới được.
"Mẹ, con không thi được ‘hai trăm’." Lâm Tiếu sớm nhận sai với mẹ.
"Làm sao con biết?" Lữ Tú Anh hỏi.
Lâm Tiếu: "Bởi vì con phát hiện bản thân đã làm sai rồi."
Lữ Tú Anh vội vã an ủi Lâm Tiếu: "Không sao, không sao. Thi được ‘hai trăm’ ở lớp bốn rất khó. Con làm sai môn Toán hay là môn Ngữ văn?"
Lâm Tiếu: "Môn Toán ạ."
Chuyện này còn gay go hơn là phát hiện làm sai Ngữ văn, bởi vì làm đúng môn Toán sẽ được một trăm điểm, Ngữ văn làm đúng giáo viên cũng có thể trừ điểm.
Lâm Tiếu thở dài: "Vậy nên hẳn là con không lấy được một trăm điểm rồi."
Buổi sáng rõ ràng cô đã ăn trứng chim cút và xúc xích giăm bông, sao vẫn không thi được một trăm điểm vậy.
Lúc trở lại trường để nhận bài thi, Lâm Tiếu nhận được hai bài, quả nhiên đều không phải là một trăm điểm. Môn Toán 98 điểm, chính là do câu có sử dụng bốn phép tính mà Lâm Tiếu đã phát hiện kia bị trừ hai điểm. Ngữ văn 99 điểm, bài văn của cô bị trừ một điểm.
Lần thi cuối kỳ này, trong lớp không có ai đạt được “hai trăm” điểm. Môn Ngữ văn không có ai đạt điểm tối đa, thế nhưng môn Toán có hai học sinh đạt điểm tối đa.
Chung Hiểu Khiết thi được một trăm điểm, cô Lưu đã khen ngợi cô bé.
Lâm Tiếu nhận được hai bài thi, bèn cúi đầu ủ rũ. Lý do khiến cô buồn nhất chính là rõ ràng cô có thể thi được một trăm điểm môn Toán, bởi vì câu hỏi cô không biết làm mà bị trừ điểm thì cô sẽ không buồn, câu hỏi rõ ràng biết làm nhưng bởi vì sơ ý nên bị trừ điểm là đáng buồn nhất.
Lâm Tiếu cúi đầu ngắt cục tẩy, đột nhiên, thầy Đào đưa một quyển tạp chí đến trước mặt cô: "Này, là báo của em đó."
Lâm Tiếu bỗng nhiên ngẩng đầu.
Thầy Đào cười nói: "Quyển tạp chí này bình thường đều do nhà trường đặt mua, không dễ mua ở bên ngoài đâu. Quyển này cho em, cất kỹ, giữ làm kỷ niệm."
Lâm Tiếu lập tức lộ ra vẻ mặt vui mừng và bất ngờ, thầy Đào thật sự là vị cứu tinh của cô.
Hôm nay cô cầm quyển tạp chí về nhà, để đảm bảo rằng mẹ và anh trai đều sẽ quên mất chuyện cô không thi được ‘hai trăm’.