Lữ Tú Anh xoa đầu Lâm Tiếu: "Vậy lúc con đi ra ngoài với mẹ, nếu mẹ thực sự không mua cho con thì sao?"
Lâm Tiếu chớp mắt: "Không mua thì không mua thôi. Không mua cái này, mẹ sẽ mua cho con cái khác."
Lữ Tú Anh cúi đầu hôn vào gáy Lâm Tiếu một cái, nghĩ thầm rằng Lâm Tiếu ngoan thật. Trước đây Lữ Tú Anh mua đồ cho Lâm Dược Phi khi còn nhỏ chưa bao giờ mặc cả thành công. Nếu Lâm Dược Phi thích sẽ không buông tay, ôm chặt vào trong ngực. Người bán hàng nào nhìn thấy dáng vẻ này cũng không thể tiếp tục cho Lữ Tú Anh trả giá.
"Vẫn là con gái tốt." Lữ Tú Anh cảm thán nói.
"Chốc nữa vấn phối hợp như thế với mẹ. Nếu con rất thích, lúc ra cửa nói với mẹ, mẹ sẽ quay lại mua cho con."
"Dạ vâng." Lâm Tiếu ngoan ngoãn gật đầu. Thật ra cô cũng không rất thích cái gì, quần áo gì đó trong mắt cô không khác nhau là bao.
Đi dạo phố cả một ngày, cơm trưa cũng ăn ở ngoài. Lữ Tú Anh đưa Lâm Tiếu đi ăn mì ở cạnh trung tâm thương mại, còn mua cho Lâm Tiếu một cây xúc xích nướng từ máy nướng xúc xích ở trung tâm thương mại.
Cắn xúc xích xong, dầu chảy xuống ngón tay, Lâm Tiếu vội vàng gọi: "Mẹ ơi."
Lữ Tú Anh nhanh nhẹn lấy tay lau khô giúp Lâm Tiếu.
Dạo phố cả ngày, Lữ Tú Anh đưa Lâm Tiếu thắng lợi trở về.
Ngày hôm sau, Lữ Tú Anh đi uốn tóc: "Tiếu Tiếu, con ở nhà hay đi cùng mẹ?"
Lâm Tiếu không chút do dự: "Con đi cùng mẹ."
Lữ Tú Anh: "Uốn tóc rất lâu, có thể tới mấy tiếng, hay là con ở nhà xem TV đi, còn được chơi với Tiểu Hoàng."
Lâm Tiếu do dự, phân vân giữa mẹ và ở nhà xem TV, chơi với Tiểu Hoàng. Cuối cùng cô vẫn chọn mẹ.
"Chiều con về xem TV sau."
Có điều mẹ nói rất chán nên Lâm Tiếu lấy hai quyển sách trong giá ra. Cô mang sách đi đọc sẽ không chán nữa.
Lữ Tú Anh đạp xe đạp chở Lâm Tiếu đến tiệm cắt tóc. Rõ ràng đã rất lâu rồi bà chưa đến đây, nhưng vừa mới bước chân vào, nhân viên tiệm đã cười chào: "Mẹ và em gái của sếp Lâm ngồi bên này ạ."
Quả nhiên Lữ Tú Anh không cần xếp hàng. Thợ cắt tóc ngay lập tức gội đầu cho bà trước.
Lâm Tiếu ngồi trên ghế bên cạnh, nhìn thấy trên đầu mẹ có rất nhiều lô cuốn nhỏ, mở sách của mình ra.
"Cô bé ngoan quá, đến uốn tóc với mẹ còn học bài."
Lâm Tiếu có chút ngượng ngùng. Rõ ràng cô đang đọc sách giải trí, thế nhưng vẫn được khen.
Một lát sau, nhân viên tiệm bưng cho Lữ Tú Anh và Lâm Tiếu mỗi người một bát canh nấm trắng: "Trong phòng khô, uống chút canh cho đỡ khát ạ."
Lâm Tiếu kinh ngạc, đi uốn tóc cùng mẹ lại còn có cả canh uống.
Lâm Tiếu nhìn mẹ, thấy mẹ gật đầu mới lấy thìa húp một ngụm. Nhân viên cửa tiệm nói: "Chuẩn bị một số đồ uống cho khách hàng là ý tưởng của sếp Lâm và sếp của chúng tôi."
Sau khi tiệm làm như vậy, phản hồi thực sự rất tốt. Khách hàng cảm thấy dịch vụ của cửa tiệm cao cấp, tuy giá đắt nhưng rất đáng.
Khuôn mặt Lữ Tú Anh lộ ra vẻ kinh ngạc. Lâm Tiếu thầm nghĩ, sao anh trai lại có nhiều mưu mô như vậy nhỉ?
Lữ Tú Anh uốn tóc xong, soi gương một lát, cảm thấy rất hài lòng. Thợ cắt tóc nói: "Về nhà gội thêm vài lần trông sẽ tự nhiên hơn."
Lữ Tú Anh và Lâm Tiếu về nhà. Mở cửa xong, Lâm Tiếu vào trước rồi mới đến Lữ Tú Anh.
Tiểu Hoàng nghe thấy tiếng động lập tức chạy ra cửa đón hai người. Sau khi nó nhìn thấy Lữ Tú Anh phía sau Lâm Tiếu, bỗng sửng sốt một chút rồi sủa Lữ Tú Anh.
"Tiểu Hoàng sao thế?" Lữ Tú Anh lấy làm lạ hỏi.
"Gâu gâu gâu." Tiểu Hoàng sủa không ngừng.
Lâm Tiếu nhìn dáng vẻ của Tiểu Hoàng: "Mẹ ơi, hình như Tiểu Hoàng không nhận ra mẹ."
Mẹ vừa uốn tóc xong, Tiểu Hoàng ngốc nghếch đã không nhận ra mẹ.
Lâm Tiếu vào phòng, đặt sách mang ra ngoài về lại giá sách. Cô bỗng dừng chân lại, dụi mắt: "Mẹ ơi, sao giá sách của con lại nhiều sách thế?"
Toàn bộ một tầng chứa đầy những cuốn sách giống hệt nhau, tất cả đều là về Dạy Toán tiểu học.
Lữ Tú Anh đi vào phòng, Tiểu Hoàng bám sát theo bà, như thể đối xử với mọi người lạ vào nhà mà không có quà. Nó đi sát theo bà từng bước một, nhìn người lạ ăn gì đó hoặc lấy gì đó trong nhà lại sủa thật to.
Lữ Tú Anh ngạc nhiên nói: "Anh trai con về rồi."
Những cuốn sách này rõ ràng là do Lâm Dược Phi mang về nhà, Lữ Tú Anh nói: "Anh trai con mua nhiều quá."
Lâm Tiếu gật đầu liên tục, phụ họa mẹ mình: "Cũng hơi quá thật."
Một tầng giá sách quý giá của cô đột nhiên bị chiếm dụng. Bình thường Lâm Tiếu không dám mua sách bừa bãi, mỗi lần mua đều cẩn thận cất sách lên giá sách của mình.
"Bíp bíp bíp bíp bíp bíp." Lâm Tiếu và mẹ đang nói chuyện thì bỗng có tiếng còi ô tô trước cửa nhà.
Lữ Tú Anh nghe thấy thì rất phiền: "Xe nhà ai thế nhỉ? Sao cứ bấm còi trước nhà chúng ta thế?"
Trong khu tập thể, số lượng ô tô rất ít. Lâm Tiếu thấy lạ chạy ra nhìn. Cô nhìn thấy một chiếc ô tô con màu đen đỗ trước cửa nhà mình.
Cửa kính xe ở vị trí lái mở ra, người ngồi bên trong ấy vậy mà lại là anh trai.