Lâm Dược Phi cất giọng nói trong vắt của mình lên: "Em thi cuối kỳ như nào rồi?"
Lâm Tiếu cũng đột nhiên nhớ ra: "Đúng rồi, chị Tiểu Vân, chị thi cuối kỳ như thế nào?"
Thẩm Vân nhẹ giọng nói: "Vẫn chưa có kết quả mà."
Nhưng theo điểm do cô tự chấm, mỗi một môn cô ấy mắc rất nhiều lỗi, điểm nhiều nhất chỉ ở mức trung bình của lớp, có thể còn ở mức trung bình trở xuống.
Lâm Tiếu nghe thấy kết quả của chị Tiểu Vân ở mức trung bình thì hơi kinh ngạc, trong lòng cô, chị Tiểu Vân luôn là người giỏi nhất.
"Chị Tiểu Vân, không sao hết. Năm lớp một điểm thi của em cũng đứng cuối, bây giờ em đã thi được vị trí thứ nhất."
Thẩm Vân nghe ra sự cổ vũ của Lâm Tiếu, cười nói: "Chị cảm ơn Tiếu Tiếu."
Tuy tình cảnh của cô ấy và Lâm Tiếu không giống nhau, nhưng lời nói của Lâm Tiếu vẫn khiến cô cảm thấy ấm áp.
Thẩm Vân đã rất cố gắng. Nhưng dù gì cô ấy cũng bỏ học rất lâu, kiến thức nền của cấp hai hơi thiếu một chút, học vượt cấp lên càng phải cố hơn.
Tiếp theo, cô muốn dành thời gian để bổ sung kiến thức nền của cấp hai, như vậy mới có thể học tốt cấp ba.
Lâm Tiếu nghe thấy chị Tiểu Vân muốn học kiến thức cấp hai, ánh mắt đột nhiên sáng ngời: "Chị Tiểu Vân, em đã học kiến thức cấp hai rồi."
"Em đã học xong lớp tám rồi."
"Có gì không hiểu, chị Tiểu Vân có thể hỏi em."
Thẩm Vân kinh ngạc nhìn Lâm Tiếu, lại quay đầu nhìn Lâm Dược Phi: "Chẳng phải Tiếu Tiếu mới học lớp bốn sao? Sao đã học kiến thức cấp hai rồi?"
Lâm Dược Phi gật đầu: "Ừ, em ấy tự đọc sách tự học đó. Có điều mới đọc xong kiến thức lớp bảy thôi, lớp tám vẫn chưa đọc được hai trang."
"Em vừa mới đọc sách lớp tám đã nói mình học xong lớp tám, lại còn muốn giảng cho chị Tiểu Vân." Lâm Dược Phi cười nói.
Lâm Tiếu cảm thấy mình nói không sai: "Em mới bắt đầu học lớp tám mà."
"Ít nhất thì em cũng giảng được cho chị Tiểu Vân kiến thức lớp bảy, kiến thức lớp bảy nằm trong khả năng của em."
Lâm Dược Phi: "Em mới học được ví dụ mẫu trong sách giáo khoa thôi. Các câu hỏi trong đề thi khó hơn ví dụ mẫu trong sách giáo khoa."
Lâm Tiếu: "Em biết, thi thì phải ngược lại."
So với anh trai một mực vạch trần Lâm Tiếu, chị Tiểu Vân cổ vũ cô nhiều hơn: "Nếu chị không hiểu kiến thức lớp bảy thì chị sẽ tới hỏi em."
Lâm Tiếu vui vẻ nở nụ cười, cô gật đầu thật mạnh: "Dạ, em và chị Tiểu Vân cùng nhau học tập, cùng nhau tiến bộ."
Cuối cùng Tết năm nay về thăm ông bà sẽ không cần phải chen chúc trên xe buýt nữa rồi.
Trước khi về thăm ông bà, Lữ Tú Anh đã nhờ Thẩm Vân chuyển đến nhà ở vài ngày dịp lễ Tết: "Mọi người không có nhà, cháu ở lại đây là vừa phải."
Mấy ngày Tết, tuy Thẩm Vân đã xin ở ký túc xá nhưng căng tin trường học lại đóng cửa, ký túc xá cũng trống trơn, ngay cả phòng đun nước cũng không có nước sôi. Lữ Tú Anh nghĩ đến cả tầng ký túc vắng tanh chỉ có mỗi Thẩm Vân ở lại thì có hơi sợ hãi.
Thẩm Vân từ chối lời mời của Lữ Tú Anh: "Dạ không cần đâu ạ. Buổi tối cháu về ký túc xá ngủ một giấc rồi sáng ra lại tới cửa hàng."
Lữ Tú Anh ngạc nhiên hỏi: "Ngày Tết mà cháu vẫn mở cửa hàng hả?"
Thẩm Vân gật đầu: "Dù sao cháu ở chỗ nào đọc sách cũng như nhau, vậy thì vừa trông cửa hàng vừa ngồi trong đó đọc sách cũng được."
Hai nhân viên cửa hàng mà Thẩm Vân tuyển vào ngày Tết đều về nhà cả, cô ấy muốn mở hàng thì chỉ có thể tự đến. Mặc dù việc buôn bán ngày Tết không sinh lời nhiều nhưng luôn có một số khách muốn mua cặp sách, văn phòng phẩm,… cho con trước khi đi thăm họ hàng, bạn bè và cả lịch treo tường năm mới, tờ lịch. Vì có những người đợi năm mới đến rồi mới nhớ ra trong nhà chưa mua cái mới để thay, những thứ đó cửa hàng của Thẩm Vân cũng bán.
Hơn nữa dù không kiếm chác được gì, Thẩm Vân ngồi trong cửa hàng đọc sách cũng không có hại.
Thẩm Vân không đến nhà ở, Lữ Tú Anh cũng không khuyên nữa: "Vậy một mình cháu thì cơm nước như thế nào bây giờ?"
Bây giờ là mùng một Tết, tất cả các cửa hàng lớn nhỏ trên đường đều đóng cửa, ngay cả chợ cũng không họp. Nhà nào cũng tích trữ rất nhiều đồ ăn trước khi Tết đến, vì nhanh nhất cũng phải xong Tết thì mới có thể ra ngoài mua đồ ăn.
Thẩm Vân nói: "Vậy cháu mua trước đồ ăn để trong cửa hàng. Mấy ngày Tết cháu lấy bếp lò mà xào rau."
Trong cửa hàng của Thẩm Vân có một cái bếp lò đốt bằng than tổ ong. Mùa đông dùng để sưởi ấm, cũng có thể dùng để đun nước, xào rau cũng không vấn đề gì, nhưng phải xào chậm hơn một chút.
"Tết Nguyên đán mà chẳng lẽ cháu chỉ ăn rau, không ăn thịt à?" Mùa đông trời lạnh, rau dưa có thể bảo quản nhưng thịt thì không lưu cữu được nhiều ngày như thế.
Lữ Tú Anh nghĩ ngợi một hồi, đi chợ mua thịt ba chỉ, cá hố đông lạnh và củ sen.