Lâm Dược Phi tính thời gian: "Tuần sau thi cuối kỳ."
Lâm Dược Phi cũng rất mong ngóng Thẩm Vân thi xong sớm một chút, anh sẽ lái xe đưa Thẩm Vân đi hóng gió.
Thành phố bây giờ rất nhỏ, trên đường cũng không kẹt xe, đi vòng quanh thành phố cũng không mất nhiều thời gian. Nơi mà Lâm Tiếu quen thuộc rất ít, trường tiểu học, phòng dạy học, trường trung học của chị Tiểu Vân và cả căn nhà cô đã từng thuê.
Đầu Lâm Tiếu vẫn hướng theo vòng tròn mà anh trai đang xoay quanh.
Lâm Dược Phi vẫn nhìn ra bên ngoài, nhìn về phía các khu vực chưa được khai thác. Những chỗ này, tương lai sẽ biến thành cửa hàng của anh. Anh và Thẩm Vân sống cùng nhau trong một khu phố, sau này Lâm Tiếu sẽ trở thành huấn luyện viên giành huy chương vàng môn Toán của trường cấp ba.
Nơi tràn đầy những kỷ niệm của anh, bây giờ vẫn chỉ là một bãi đất hoang.
Trong tương lai, khu vực này phát triển với mật độ công ty tập trung cao nhất và giá nhà ở đắt đỏ nhất, bây giờ vẫn chưa xuất hiện trên bản đồ. Tuyến tàu điện ngầm mở rộng về mọi hướng vẫn chưa được lên kế hoạch.
Thành phố này, đang chờ những người như bọn họ đến kiến thiết, kiến thiết nó từ rừng rậm thành dáng vẻ như trong trí nhớ của Lâm Dược Phi.
Hóng gió một vòng xong, về đến nhà, Tiểu Hoàng lại say xe, lắc qua lắc lại quay về tổ rồi nằm sấp mặt xuống. Lâm Dược Phi cảm thấy mình chỉ lái xe quanh một vòng nhỏ, trong khi Lâm Tiếu và Lữ Tú Anh lại cho rằng đó là một vòng lớn.
Tuy rằng Lâm Tiếu đã sống ở thành phố này từ nhỏ, nhưng đến hôm nay cô mới được đi vòng quanh thành phố lần đầu tiên. Cô nhìn thấy rất nhiều những chỗ trước kia cô chưa từng đi qua.
"Mẹ ơi, thì ra thành phố của chúng ta lớn như vậy." Lâm Tiếu cười nói.
Lâm Dược Phi cười nói: "Này chưa là gì, sau này nó còn thay đổi, to lớn hơn gấp nhiều lần nữa."
Lâm Tiếu mở to hai mắt: "Sao lại thế?"
Lâm Dược Phi: "Vì anh vẫn đang không ngừng xây các tòa nhà ở ngoài kia."
Lâm Tiếu cắt lời, nghĩ thầm, chắc anh lại đang khoe khoang.
"Sao trời lại tối như thế nhỉ?" Bởi vì con trâu bay trên trời. Vì sao trâu bay trên trời? Vì anh đang khoác lác trên mặt đất.
Lâm Tiếu nói xong câu đầu tiên cũng không dám nói những câu tiếp theo, chỉ thầm nghĩ ở trong lòng. Đây là vè đọc nhanh do Viên Kim Lai đã nói trong lớp, Lâm Tiếu đã có kinh nghiệm. Bất kể những gì Viên Kim Lai nói trên lớp không thể nói ở nhà, nếu không sẽ bị mắng.
Chuyện lớn Lâm Dược Phi mua xe không giấu được, chẳng mấy chốc để truyền hết tai to tai nhỏ trong khu tập thể. Mọi người nói đến cả nhà Lâm Dược Phi với giọng điệu rất ngưỡng mộ, đương nhiên cũng không tránh được vài người nói với vẻ ghen tị.
Thẩm Vân đã thi cuối kỳ xong, Lâm Dược Phi lái xe đến trường học đón cô ấy. Anh dừng lại cách cổng trường hai ngã tư để Thẩm Vân tự đi bộ tới.
Thẩm Vân đi tới nhìn thấy xe Santana mới tinh, bỗng chốc không dám đưa tay mở cửa xe.
Trước đây, cô ấy cảm thấy rằng có thể nhờ sự cố gắng của bản thân để thu hẹp khoảng cách của hai người lại. Nhưng giờ khắc này cô ấy đột nhiên phát hiện Lâm Dược Phi vẫn đang ở một nơi rất xa phía trước. "Chị Tiểu Vân." Đột nhiên, cửa xe mở ra từ bên trong, Lâm Tiếu ló cái đầu nhỏ ra khỏi cửa xe: "Chị Tiểu Vân, chị với em ngồi ở đằng sau đi."
Lần trước Lâm Tiếu ngồi ở hàng trước, lần này cô muốn thử ngồi hàng sau.
Suy nghĩ vừa nảy nở của Thẩm Vân bị đánh vỡ trong nháy mắt, cô cười, ngồi lên xe: "Tiếu Tiếu cũng đến đón chị à?"
Lâm Dược Phi cười nói: "Em ấy đang thấy mới mẻ, thích ngồi trên xe hóng gió."
Lâm Tiếu bị anh trai nói trúng thì đỏ mặt: "Chủ yếu là đi đón chị Tiểu Vân, hóng gió là tiện đường đi thôi."
Lâm Tiếu nhỏ giọng lẩm bẩm: "Hơn nữa, cửa kính xe đều đóng, có gió đâu mà hóng."
Thẩm Vân mỉm cười, cảm giác xa cách trong lòng cô ấy vừa rồi đã không còn cảm nhận được nữa. Tiếu Tiếu và Lâm Dược Phi trước mặt lại sống động đến như vậy.
"Chị Tiểu Vân, lúc ngồi xe không được thò đầu và tay ra ngoài cửa sổ."
"Chị Tiểu Vân, cái nút bằng điện này là nút điều khiển cửa sổ lên xuống, chỗ anh trai cũng có thể điều khiển cửa sổ lên xuống."
"Bây giờ chỗ của anh trai có một cái nút ấn tổng hợp. Chúng ta không thể điều khiển cửa sổ lên xuống được, chỉ có mình anh trai mới mở được cửa."
Bởi vì lần nào Lâm Tiếu ngồi trên xe cũng muốn nghịch cửa sổ, do đó Lâm Dược Phi đã ấn thẳng cái nút tổng hợp, tước đi quyền khống chế cửa sổ của Lâm Tiếu.
Chờ sau này cô lớn rồi, cô sẽ học cách tự lái xe.
Đến khi đó, cô là người ngồi ghế lái, muốn mở cửa thì mở, muốn đóng cửa thì đóng. Lâm Tiếu thầm nghĩ trong lòng.
Trong xe chỉ nghe thấy tiếng ríu rít của Lâm Tiếu, Lâm Dược Phi và Thẩm Vân gần như không nói chuyện. Lúc chờ đèn đỏ, Lâm Dược Phi quay lại nhìn Thẩm Vân, hai người cười với nhau.