Trọng Sinh 1988 Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại ( Dịch Full )

Chương 498 - Chương 498.

Chương 498. - Chương 498. -

Lâm Dược Phi cười ha ha: "Trên cửa xe có cái nút ấy, em thấy không?"

Lâm Tiếu nhìn trên cửa xe một lượt, nhìn thấy cái nút.

Lâm Dược Phi: "Em bấm cái nút đó là được."

Lâm Tiếu duỗi ngón tay, cẩn thận ấn nút xuống. Vào lúc ấn nút xuống, cửa kính xe quả nhiên kéo xuống.

Lâm Tiếu thả tay ra, cửa kính xe đang kéo xuống lập tức dừng lại.

"Woa." Lâm Tiếu sợ hãi than một tiếng. Xe mới của anh trai với những chiếc xe cô ngồi trước kia không giống nhau. Cửa kính xe không cần kéo, chỉ cần ấn nút là có thể lên xuống được.

Lữ Tú Anh cũng nhìn thấy cửa kính xe được điều khiển bằng nút bấm chạy bằng điện, ngạc nhiên nhìn chốc lát, kỳ lạ nói: "Sao mẹ nhớ cửa xe Santana cũng là cửa kéo nhỉ?"

Lâm Dược Phi: "Trước kia thì là kéo, nhưng loại mới vừa được thay bằng nút điện."

Lâm Tiếu tựa vào lưng ghế co giãn đằng sau, liên tục bấm cửa kính xe lên, xuống, lên, xuống.

"Mẹ, phía sau chỗ mẹ có cái nút không? Mẹ thử một lần xem." Cái nút bấm chạy bằng điện thật sự rất cao cấp.

"Tiếu Tiếu, đừng nghịch cửa xe." Lữ Tú Anh lo Lâm Tiếu cứ nâng lên hạ xuống cửa xe như vậy sẽ khiến cửa kính xe bị hỏng.

Gió vừa ngoài vừa lạnh lại vừa buốt, Lâm Dược Phi đã chuẩn bị lái ra đường cái, xe đi với tốc độ nhanh hơn, gió lạnh thổi vù vù vào trong xe. Lữ Tú Anh lo rằng Lâm Tiếu phải gió sẽ bị cảm.

"Dạ, con đóng liền đây." Lâm Tiếu nói.

Lữ Tú Anh: "Đừng đóng liền, bây giờ đóng luôn đi." Lữ Tú Anh biết Lâm Tiếu đang tính toán cái gì, miệng nói là liền, nhưng hành động có thể cao su ra rất lâu.

Vị trí của người lái cũng có nút bấm điều khiển cửa kính xe lên xuống, Lâm Dược Phi ấn xuống.

Lâm Tiếu chỉ hơi thò đầu ra, chuẩn bị ngắm nhìn bên ngoài trước khi đóng cửa kính xe thì cửa kính xe bỗng tự nâng lên, kẹp lấy đầu của Lâm Tiếu.

"A a a, mẹ ơi, cứu con." Lâm Tiếu hét lớn.

Lữ Tú Anh hoảng sợ: "Con đụng phải cái nút rồi phải không?"

"Con không, cái cửa xe tự di chuyển." Lâm Tiếu đã sắp khóc.

"Soạt." Cửa kính xe dừng lại, sau đó hạ xuống.

Lâm Dược Phi sờ mũi: "Là con đóng cửa sổ, không thấy Tiếu Tiếu thò đầu ra ngoài."

"Không sao, cửa sổ bị kẹt thì sẽ tự dừng lại."

Trước khi mình bị dạy dỗ, Lâm Dược Phi giành dạy dỗ em gái trước: "Lúc ngồi trên xe không được thò đầu và tay ra ngoài, biết chưa?"

"Làm như thế rất nguy hiểm. Nhỡ đâu có xe khác đi sát xe chúng ta, bộ phận em thò ra ngoài sẽ không còn nữa."

"Em thò cánh tay ra ngoài, rắc một cái, cánh tay biến mất. Em thò đầu ra ngoài, rắc một cái, đầu cũng biến mất, máu phun thành cột cao."

Lâm Tiếu ngây người: "Không có đầu, vậy không phải chết rồi sao?"

Lâm Dược Phi: "Nói thừa."

Quả nhiên Lâm Tiếu bị dọa sợ, dựa chặt vào ghế phụ. Cô nhìn ra ngoài cửa xe, đột nhiên cảm thấy trùng trùng lớp lớp nguy hiểm.

Lữ Tú Anh cũng biết câu cú diễn tả của Lâm Dược Phi có hơi đáng sợ, nhưng biện pháp giáo dục an toàn đều dựa vào hù doạ. Lâm Tiếu ở nhà một mình từ nhỏ đã không đụng vào chạm vào điện, lửa hay nước nóng. Tất cả đều là nhờ Lữ Tú Anh hù dọa cô khiến cô nhớ kỹ.

Lữ Tú Anh phụ họa thêm: "Nhớ kỹ lời của anh trai con. Lúc ngồi xe không được thò cơ thể ra ngoài khi ở trong xe."

Lâm Tiếu ngoan ngoãn trả lời: "Dạ nhớ."

Dù sao cô cũng bị những thứ phóng đại lên hù dọa từ nhỏ. Từ khi còn nhỏ xíu, Lâm Tiếu nghe mẹ nói sờ vào điện cả người sẽ bị điện giật cháy sém. Sau một lúc, cô cũng hoàn hồn lại, nhìn phong cảnh bên ngoài qua lớp kính xe: "Anh ơi, mình đi đâu thế?"

Lâm Dược Phi: "Hóng gió."

Lâm Tiếu: "Hóng gió phải đi ra chỗ nào nào?"

Lâm Dược Phi: "Hóng gió là không đi chỗ nào cả, lái xe di chuyển xung quanh."

Lâm Dược Phi sống lại xong cuối cùng cũng mua được xe của mình. Tuy rằng chiếc xe hiện tại ít tính năng, giá cả lại đắt, nhưng Lâm Dược Phi vẫn cảm giác tay mình dính ở vô lăng, chân thì dính trên chỗ đạp ga. Cảm giác có lại xe một lần nữa thật sự rất tốt.

"Đi xung quanh thành phố một vòng đi." Lâm Dược Phi nói.

Hiện giờ thành thị còn rất nhỏ, và con đường Lâm Dược Phi đang lái là đường vành đai một sau này. Cùng với sự phát triển của thành thị, trong tương lai có thể xây thêm đường vành đai hai.

Lâm Tiếu nhìn bên ngoài chăm chú. Lái xe ô tô nhanh quá, nhanh hơn xe đạp nhiều lắm. Mới đi từ khu tập thể ra mà thoáng cái đã lái ra chợ nhà Chu Tuệ Mẫn bán đồ ăn, lái qua phòng giảng dạy, lái qua trường tiểu học của cô, phía trước chính là trường trung học của chị Tiểu Vân.

"Chị Tiểu Vân vẫn chưa làm bài kiểm tra cuối kỳ ạ?" Lâm Tiếu hỏi. Cô và chị Tiểu Vân đã nói với nhau, sau khi chị Tiểu Vân thi cuối kỳ xong, nghỉ một ngày, đến nhà ăn cơm. Sau đó chị Tiểu Vân còn phải quay về trường để tiếp tục học, vẫn có tiết đến tận Tết. Trung học thật sự đáng sợ.

Bình Luận (0)
Comment