Ngân hàng cho lãi suất cao như vậy để thu hút mọi người gửi tiền tiết kiệm. Thu hút mọi người gửi tiền tiết kiệm vì ngân hàng muốn có tiền cho vay, kiếm lãi suất càng cao. Ở thời buổi kinh tế đi lên, mọi người cho vay tiền để buôn bán, thực sự rất dễ thu về lợi nhuận cao hơn rất nhiều so với lãi suất.
Vì thế, Lâm Dược Phi phải đến ngân hàng để vay vốn. Hiện giờ việc vay mượn cũng rất dễ dàng, anh cầm tiền vay của ngân hàng, ấn nút tăng tốc cho công ty của chính mình.
Thời gian là tiền tài, thời gian của mỗi năm đều quý giá vô cùng.
Thật ra anh có thể mua xe sớm hơn, thế nhưng anh ưu tiên dồn tiền vào các dự án và trang thiết bị. Tới sáu tháng cuối năm, trên đà phát triển mạnh của công ty, cần có một chiếc xe. Do đó Lâm Dược Phi mới mua một chiếc Santana.
"Ngồi lên đi, con đưa mọi người đi đâu đó một vòng." Lâm Dược Phi nói với mẹ và em gái.
Lữ Tú Anh cúi đầu nhìn quần áo mình đang mặc: "Mẹ vẫn mặc áo ngủ với dép lê, để mẹ vào nhà thay quần áo đã."
Sau khi hoàn hồn lại, bà cảm giác cổ chân mình lạnh cóng.
Lâm Dược Phi nói: "Xe nhà mình thì đổi quần áo làm gì, mặc áo ngủ với dép lê cũng đến nơi được."
Lữ Tú Anh không chịu: "Như vậy sao được."
Lâm Tiếu cũng đang mặc áo ngủ. Lữ Tú Anh vội vàng dắt Lâm Tiếu vào nhà, bảo cô thay quần áo.
"Mẹ, có đưa Tiểu Hoàng theo không ạ?" Lâm Tiếu hỏi.
Lữ Tú Anh nhìn thoáng qua Tiểu Hoàng, nói với Lâm Tiếu: "Vậy con lau khô chân cho nó đi đã."
Bà đã uốn tóc rồi, Tiểu Hoàng sẽ không nhận ra bà. Nó dường như muốn phản kháng lại Lữ Tú Anh lau chân cho nó.
"Sao lại không nhận ra mình nhỉ?" Lữ Tú Anh sờ mặt. Tuy rằng kiểu tóc của bà thay đổi nhưng mặt vẫn thế, không đổi chút nào.
"Chó có nhận ra hay không đều dựa vào ngửi mùi mà nhỉ?" Lữ Tú Anh kỳ quái nói.
Lâm Tiếu: "Mùi trên người mẹ cũng thay đổi rồi." Từ khi đi ra của cửa hàng cắt tóc, trên người mẹ bây giờ toàn mùi của thuốc uốn tóc.
Lâm Tiếu lau khô chân cho Tiểu Hoàng, không cho nó đạp xuống đất nữa, cố hết sức ôm Tiểu Hoàng lên: "Tiểu Hoàng, chúng ta ngồi xe đi hóng gió."
Hai chân sau của Tiểu Hoàng buông thõng xuống, cả người bị Lâm Tiếu ôm khó chịu rên rỉ. Nó vũng vẫy trong lồng ngực Lâm Tiếu, đòi xuống dưới.
"Tiểu Hoàng, em đừng ngọ nguậy. Em cứ khăng khăng như vậy chị càng ôm chặt em."
Lâm Dược Phi thấy cảnh này thì dở khóc dở cười mà nhận lấy Tiểu Hoàng, đặt ở hàng ghế sau của xe: "Sao lại ôm cả Tiểu Hoàng ra ngoài thế này? Lần đầu tiên đi hóng gió mà cả nhà đầy đủ quá."
"Anh, em muốn ngồi phía trước." Lâm Tiếu từng ngồi trên vài chiếc ô tô nhỏ, nhưng chưa bao giờ được ngồi ghế trước.
Lâm Dược Phi: "Vậy thì ngồi phía trước đi."
Lâm Dược Phi mở cửa xe giúp Lâm Tiếu, Lâm Tiếu cong lưng bước vào. Ngồi trên ghế xe mới toanh, Lâm Tiếu táy máy chỗ này sờ một chút, chỗ kia nhìn một chút: "Rộng quá."
Xe mới anh trai mua rộng thật.
Tiểu Hoàng ngồi ghế sau, không thèm để ý tới "người phụ nữ xa lạ" bên cạnh. Cái đầu nhỏ của nó không ngừng chen vào giữa Lâm Tiếu và Lâm Dược Phi, hai chân trước giữ cơ thể thẳng lên, muốn chạy lên trước.
Lâm Dược Phi đã khởi động ô tô, Lữ Tú Anh sợ rằng Tiểu Hoàng sẽ làm ảnh hưởng đến Lâm Dược Phi lái xe, bèn vội vàng bế nó lại.
"Tiểu Hoàng, không lộn xộn, nằm xuống đây." Lữ Tú Anh vỗ chỗ ngồi bên cạnh mình.
"Ngao." Tiểu Hoàng quay phắt đầu lại, mở to hai mắt nhìn Lữ Tú Anh như nhìn thấy ma.
Lữ Tú Anh: "Nhận ra tao, đến đây."
Tiểu Hoàng: "Ngao grừ grừ grừ." Nó biết mình làm sai, nằm sấp cạnh người Lữ Tú Anh, xấu hổ ngẩng đầu nhìn bà một cái rồi lại nằm sấp xuống, giả vờ như không có gì xảy ra.
Lữ Tú Anh: "Hôm nay không cho mày ăn thịt nữa."
"Grừ grừ grừ." Tiểu Hoàng nhỏ giọng lẩm bẩm, ghé đầu vào đùi Lữ Tú Anh làm nũng.
Lữ Tú Anh đẩy cái đầu chó toàn lông ra: "Bây giờ làm nũng cũng muộn rồi."
Đường trong khu tập thể chật hẹp, đông đúc, có một số con đường nhỏ có xe đạp dựng hai bên, cải thảo chất thành đống, lấy chăn đắp lên trên. Lâm Dược Phi sợ đụng tới thứ này thứ nọ, cũng sợ đụng phải người, cả đường lái rất chậm.
Mỗi khi chiếc ô tô chạy qua, mọi người đều nhìn.
"Chiếc xe này mới quá."
"Trong xưởng chúng ta có nhà ai mua xe mới."
"Chắc không phải mua đâu, có lẽ là xe lái từ ngoài vào. Đây là Santana đó."
Cách một lớp cửa kính không thể nghe rõ tiếng xì xào bên ngoài. Góc độ nhìn từ trong xe rất khác, khu tập thể quen thuộc cũng có hơi không giống bình thường.
Lâm Tiếu muốn mở cửa kính xe ra, nhưng loay hoay mất một lúc lâu, cô vẫn không tìm thấy tay cầm để kéo cửa kính xuống.
"Anh ơi, xe của anh không mở được cửa sổ."