Mái tóc mới của Lữ Tú Anh sau khi gội mỗi ngày đều phải xoa một ít sáp mới đẹp. Nếu không trông tóc sẽ rối, lại không sáng bóng.
Ngoài ra còn có lược uốn và máy sấy tóc, ở quê không có máy sấy tóc. Lâm Tiếu gội đầu xong mà không có máy sấy tóc rất dễ bị cảm lạnh.
Đương nhiên có cả quần áo mới để mặc ngày Tết. Lữ Tú Anh chỉ chuẩn bị cho mình, còn của Lâm Tiếu thì để tự cô chuẩn bị.
Lâm Tiếu lạch bà lạch bạch chạy đến tủ quần áo, lấy quần áo mới của mình xuống. Trước khi cô xếp từng bộ vào túi hành lý đều phải chạy đi hỏi Lữ Tú Anh.
"Mẹ ơi, có phải mang bộ này đi không ạ?"
"Mẹ ơi, cái quần này thì sao?"
"Con tự quyết định đi." Lữ Tú Anh để cho Lâm Tiếu tự quyết định. Nếu cô thật sự mang thiếu cái gì, bà sẽ nhắc lại Lâm Tiếu sau.
Lâm Tiếu phải hoàn thành đại sự một mình, vẻ mặt nghiêm túc suy ngẫm, sợ mình mang thiếu thứ này thứ kia, lúc về quê không có đồ dùng.
Lữ Tú Anh lấy những bộ quần áo hồi nhỏ mà Lâm Tiếu không mặc nữa ở trong tủ ra. Tuy rằng những bộ quần áo nhỏ này không mặc vừa nữa, nhưng lúc Lữ Tú Anh sắp xếp đồ đạc vẫn không vứt đi.
Bà nhìn từng bộ quần áo "vẫn còn tốt", không bị rách, không bị ố, cùng lắm là vì giặt nhiều quá mà bị phai màu nhưng quần áo vẫn mềm mại thoải mái.
Lữ Tú Anh hỏi Lâm Tiếu: "Tiếu Tiếu, mấy bộ quần áo trước đây của con có thể tặng cho cháu trai ngoại nhỏ của con được không?"
Lữ Tú Anh trưng cầu ý kiến.
Lâm Tiếu lạch bạch chạy tới, nhìn quần áo mẹ mình đã bày ra trên giường. Tất cả đều là quần áo lúc cô ba tuổi, bốn tuổi, năm tuổi.
Có vài bộ quần áo Lâm Tiếu vẫn còn ấn tượng mơ hồ.
Lâm Tiếu sờ vào quần áo của mình, kỳ lạ nói: "Sao quần áo trước kia của con nhỏ vậy nhỉ?"
Lữ Tú Anh cười nói: "Không phải nhỏ như vậy sao? Trước đây con cũng bé như thế."
Lâm Tiếu ướm từng bộ quần áo với người mình, chỉ lớn hơn một chút. Cô rất hào phóng đồng ý: "Cho cháu trai ngoại nhỏ của con đi."
Dù sao quần áo chật như thế, cô đã không mặc được từ lâu.
"Nhưng mà cháu trai ngoại nhỏ là con trai mà." Quần áo của mình đều là quần áo của con gái, sao cháu trai ngoại nhỏ có thể mặc được?
Lữ Tú Anh cảm thấy không có vấn đề gì: "Quần áo cho trẻ con ba tuổi mặc thì cần gì phân nam nữ."
Dù gì quần áo của Lâm Tiếu cũng không loè loẹt. Trước đây, Lữ Tú Anh vừa đi làm vừa lo cho gia đình, ngày nào cũng bận rộn. Khi may quần áo cho Lâm Tiếu, bà hoàn toàn không quan tâm đến kiểu dáng. Gì mà ren, gì mà nếp may, tất cả đều không có, theo phong cách đơn giản nhất, chắc chắn nhất, mặc được là được.
Bây giờ Lữ Tú Anh ra ngoài chọn, trừ màu hồng không hợp cho con trai mặc ra thì màu trắng thuần, hoa lá cành, ô vuông, đưa cho con trai mặc cũng không vấn đề gì. Gần như không nhìn được ra đó là quần áo của bé gái.
"Màu lam mặc được, màu vàng cũng mặc được, màu đỏ cũng không thành vấn đề."
"Màu đỏ này hơi tím, thôi, để ở nhà đi."
Lữ Tú Anh ước chừng quần áo ba tuổi bây mặc là vừa. Quần áo bốn tuổi, năm tuổi cũng tặng trước, khoảng một, hai năm nữa có thể mặc. Nếu bọn họ muốn sửa nhỏ lại để bây giờ mặc cũng được.
Lữ Tú Anh thu xếp xong hai túi đồ lớn, buộc lại bằng dây da rồi bỏ hết vào cốp xe của Lâm Dược Phi.
Lâm Tiếu nhìn quần áo nhỏ mẹ mình dọn ra, ngạc nhiên nói: "Sao trước đây con có nhiều quần áo thế?" Bây giờ cô cũng không có nhiều quần áo như vậy.
Lữ Tú Anh nói: "Trước đây quần áo của con không nhiều thì gần như không đủ mặc.
So sánh với Lâm Dược Phi thì trước đây Lâm Tiếu đã rất ngoan. Thế nhưng trẻ con đều không nghĩ ngợi gì mà làm bẩn quần áo, lúc ăn cơm cũng bẩn, lúc uống nước cũng ướt.
Lữ Tú Anh lại là người yêu sạch sẽ. Người khác có thể chịu đựng, để con mặc quần áo bẩn đến buổi tối đi ngủ mới thay nhưng Lữ Tú Anh không chịu được. Quần áo cứ bẩn một tí lại thay ra, một ngày phải giặt đến vài bộ.
Nếu trời mưa, quần áo thay ra sẽ không khô nhanh được như vậy và sẽ cần nhiều quần áo hơn. Bây giờ Lữ Tú Anh vẫn nhớ, bà Lâm Tiếu bế Lâm Tiếu, còn mình ngồi trước máy may đạp cành cạch cành cạch, ngồi cả ngày may quần áo cho Lâm Tiếu.
"Mấy bộ quần áo đó cứ để họ tự chọn vậy. Thích thì giữ, không thích thì vứt đi là được." Lữ Tú Anh nói.
Khi lấy ra bộ màu hồng nhạt, màu tím hay những màu sắc không hợp với con trai, Lữ Tú Anh lại xếp lại vào ngăn tủ.
Ánh mắt Lâm Tiếu dõi theo tay của mẹ cô. Cô cảm giác quần áo nên để lại nhà là ổn nhất. Haizz, ai bảo chị họ cả sinh được một thằng con trai chứ không phải một bé gái chứ.
"Mẹ ơi, con muốn một đứa cháu gái ngoại nhỏ." Lâm Tiếu nói.
"Đợi anh trai con kết hôn vài năm là có thể sinh em bé phải không ạ?" Ánh mắt Lâm Tiếu sáng lên, đột nhiên phát hiện ra công dụng mới của anh trai.
"Anh trai, anh sinh cho em một đứa cháu gái ngoại nhỏ đi." Lâm Tiếu chờ mong hỏi.
Lữ Tú Anh dở khóc dở cười: "Vẫn còn sớm quá."