"Con không được gọi con sau này của anh trai là cháu gái ngoại, mà phải gọi là cháu gái." Lữ Tú Anh lại sửa miệng.
"À." Cái mũi nhỏ của Lâm Tiếu chun lại. Sao lại biến thành cháu gái rồi? Quan hệ họ hàng thật sự rất khó phân biệt.
Buổi tối, Lâm Dược Phi về nhà, nhìn thấy hành lý Lữ Tú Anh chuẩn bị xong để hết trên sô pha, hoảng sợ: "Mẹ, mẹ muốn mang nhiều đồ như vậy về quê ạ?"
Lữ Tú Anh gật đầu: "Đúng vậy, chắc xe con xếp được chứ nhỉ?"
Lâm Dược Phi: "Xếp được, có thể xếp được." Chỉ là anh không tưởng tượng ra được sao mẹ có thể dọn nhiều đồ như vậy, trước đây về quê nhiều nhất chỉ mang hai túi thôi.
Lữ Tú Anh nói: "Trước kia là do không có cách. Bây giờ có thể xếp được rồi, muốn mang gì cũng mang được."
Đã tới ngày về quê mà Lâm Tiếu không phải dậy sớm chạy ra bến xe buýt. Cô đánh một giấc no nê cho tới khi tự tỉnh thì thôi.
"Anh trai, mấy giờ chúng ta đi?" Lâm Tiếu hỏi.
Lâm Dược Phi: "Thu xếp xong vài giờ thì xuất phát." Đây cũng là lợi ích của việc tự lái xe, thời gian tự do, không cần phải chạy theo làm gì.
Lâm Tiếu không quen như vậy một chút nào. Sao lại không có giờ xuất phát chính xác nhỉ?
Cô xem đồng hồ, đặt ra thời gian cho mọi người trong nhà: "Chín giờ rưỡi phải thu dọn xong hết, bắt đầu xuất phát.”
Lâm Tiếu dành ra một giờ để rửa mặt, ăn sáng, thay quần áo. Thời gian rất dư dả.
Lâm Dược Phi mỉm cười: "Được, vậy chín rưỡi chúng ta xuất phát."
Chín giờ mười lăm phút, cả nhà đã chuẩn bị xong. Lâm Dược Phi xin chỉ thị Lâm Tiếu: "Mình xuất phát trước mười lăm phút được không?"
Lâm Tiếu vung tay: "Được."
Lữ Tú Anh kiểm tra nước, điện, ga, cửa sổ trong nhà một lần. Sau khi chắc chắn đã cắt điện, đóng nước, đóng van bình ga quan trọng, tất cả cửa sổ đều đóng xong, Lữ Tú Anh và Lâm Dược Phi chuyển hành lý theo từng chuyến một ra cốp xe.
Anh trai và mẹ chuyển những đồ to, Lâm Tiếu chuyển đồ nhỏ. Lữ Tú Anh nói với Lâm Tiếu: "Mấy cái của con đừng để sau cốp, đặt ở ghế sau ấy."
Sau khi chuyển tất cả đồ đạc lên, Lâm Dược Phi ẵm Tiểu Hoàng theo: "Tiểu Hoàng, chúng ta đi hóng gió đi."
Tiểu Hoàng thè đầu lưỡi thở hồng hộc, dáng vẻ hào hứng.
Lâm Tiếu bị say xe, ngồi ở ghế phó lái đằng trước. Cô thử ấn cái nút bấm chạy bằng điện, nhưng không có phản ứng. Anh trai lại bấm nút khiến cả ba cửa sổ còn lại không thể tự nâng lên hạ xuống.
Lâm Dược Phi nhìn Lâm Tiếu: "Hôm nay không mở cửa sổ trên đường đi được, gió rất lạnh, lái hết thành phố thì toàn là đường đất."
Lâm Tiếu sờ cái mũi nhỏ: "Em không định mở cửa, em chỉ thử thôi."
Tiểu Hoàng cũng say xe, nhưng mỗi lần vừa ngồi lên xe nó đều rất hào hứng. Hai chân trước chen vào giữa chỗ của Lâm Tiếu và Lâm Dược Phi, đầu nhô ra phía trước dò xét.
Vừa ra khỏi khu tập thể không được bao lâu, trạng thái của Tiểu Hoàng từ kích động biến thành bơ phờ, gục trên đùi của Lữ Tú Anh, bất động.
Lâm Tiếu thế mà lại không say. Xe của anh trai đi rất êm, hơn nữa không khí trong xe rất trong lành, không có mùi xăng khiến người ta xây xẩm.
Trên đường có rất ít ô tô, Lâm Dược Phi lái đến đường cái rồi thì tăng tốc độ, tiến phăng phăng ra khỏi thành phố.
Lữ Tú Anh nhìn cảnh vật ngày càng hẻo lánh ngoài cửa sổ xe, đột nhiên ý thức được một vấn đề: "Tiểu Phi, con biết đường không đấy?"
Lâm Dược Phi tràn đầy tự tin nói: "Đương nhiên là con biết rồi. Chúng ta về quê nhiều lần như vậy rồi, sao con lại không biết."
Lữ Tú Anh yên tâm: "Biết là tốt rồi."
Lâm Dược Phi nói dứt câu đó, khoảng nửa giờ sau, nhìn cảnh vật lạ hoắc xung quanh, tốc độ xe ngày càng chậm, cuối cùng dừng lại ở một ngã rẽ.
"Tiếu Tiếu, ngăn kéo phía trước em có một tấm bản đồ thành phố với một tấm bản đồ tỉnh, lấy ra đây hết cho anh."
Lâm Tiếu mở ngăn kéo ra, nhanh chóng tìm thấy hai tấm bản đồ được gấp gọn, đưa cho anh trai: "Anh, anh không biết đường."
Lâm Dược Phi: "Anh biết, anh chỉ xem thử đi đường nào gần hơn thôi."
Lâm Dược Phi cầm bản đồ, cố gắng xác định vị trí hiện tại của bọn họ. Anh híp mắt, ngón tay chỉ vào trên bản đồ: "Chúng ta xuất phát từ đây. Mình chỉ lái về hướng bắc, chạy đến vòng tròn thứ nhất rồi rẽ sang hướng đông."
"Vậy bây giờ đến đâu rồi?"
Lâm Tiếu la lớn: "Anh, anh còn không biết bây giờ chúng ta ở đâu, vậy mà anh cũng nói là mình biết đường."
Ngón tay Lâm Dược Phi run lên, vị trí tìm được một nửa lại bị rối. Anh quay đầu liếc Lâm Tiếu một cái: "Em đừng ầm ĩ."