Lái xe bây giờ thật sự không dễ dàng, không có hướng dẫn, rất nhiều đường không có lấy một cái mốc chỉ đường.
Lâm Dược Phi nghĩ rằng lái xe về quê rất nhẹ nhàng, nhưng tất cả những gì anh có thể nhớ trong đầu là làm thế nào để đến đó sau khi đường cao tốc được xây dựng trong tương lai. Loại đường nhỏ uốn lượn quanh co này khiến người lái muốn mê sảng.
Sau khi quen với sự chỉ dẫn, Lâm Dược Phi nhìn bản đồ giấy, anh cảm thấy rất khó khăn. Chỉ một nửa con đường họ lái xe là trong bản đồ thành phố, lái xe một lúc đã ra khỏi rìa bản đồ thành phố. Bản đồ tỉnh đã hoàn thành, nhưng con đường trên đó quá nhỏ khiến Lâm Dược Phi đau mắt.
Lâm Dược Phi bóc một viên kẹo, bỏ vào miệng nhai. Họ mang theo rất nhiều kẹo về quê, định phát cho bọn trẻ ở quê.
Lâm Tiếu nhìn dáng vẻ của anh trai, anh trai thật sự không biết đường.
Lữ Tú Anh cũng đã nhìn ra, bà nhìn xung quanh một vòng, phát hiện mình cũng không biết bây giờ như thế nào.
"Đường con đi không phải đường xe khách đi."
Lữ Tú Anh muốn tìm người hỏi đường, nhưng đây lại là nông thôn trước sau không có lấy một cửa hàng. Trên đường không thấy một bóng người. Trừ xe của họ đang băng băng bên ngoài, nửa ngày cũng không có bóng xe nào chạy qua.
"Hay là lái về đi." Lữ Tú Anh đề nghị. Nếu lái nhầm đường, lái trở về đường cũ, nơi mà họ còn biết, sẽ tìm được đường chính xác phía trước để đi.
Lâm Dược Phi suy nghĩ, rời mắt khỏi bản đồ: "Chỉ đành vậy."
Lâm Dược Phi gài số lùi, chuẩn bị quay đầu xe.
Lâm Tiếu lên tiếng phản đối: "Sao phải quay về? Không phải quay về đâu."
Lâm Dược Phi quay đầu nhìn em gái: "Em biết đường hả?"
Lâm Tiếu: "Em không biết."
Lâm Dược Phi tiếp tục gài số lùi.
Lâm Tiếu: "Nhưng mà quê mình ở phía đông bắc. Từ lúc ra khỏi cửa đến nay chúng ta vẫn lái xe về hướng đông và hướng bắc, đang đi đúng hướng mà."
Nếu đúng hướng thì không cần thiết phải quay lại.
"Anh, anh đưa bản đồ cho em." Lâm Tiếu vươn tay, lấy bản đồ trong tay anh trai.
Lâm Dược Phi hoài nghi nhìn Lâm Tiếu: "Em hiểu bản đồ à?"
Bản đồ bây giờ đừng nói Lâm Tiếu, ngay cả Lâm Dược Phi cũng không hiểu.
"Anh, nhà chúng ta trên bản đồ là chỗ nào nhỉ?" Lâm Tiếu hỏi.
Lâm Dược Phi chỉ cho Lâm Tiếu, trong lòng lại càng không có hy vọng. Ngay cả nhà mình ở chỗ nào Lâm Tiếu cũng không biết, đừng nói đến việc tìm được quê trên bản đồ.
"Anh, đường to trên bản đồ là đại lộ, đường nhỏ là tiểu lộ." Lâm Tiếu hỏi.
Lâm Dược Phi gật đầu: "Đúng."
Lâm Tiếu vươn bàn tay nhỏ bé chỉ vào bản đồ: "Chúng ta ra khỏi nhà rồi đi như này, như này, như này, chỗ này là đại lộ."
"Anh, đây là bệnh viện tỉnh số một sao?" Lâm Tiếu hỏi.
Lâm Dược Phi nhìn, thấy Lâm Tiếu chỉ không sai: "Đúng."
Lâm Tiếu gật đầu: "Vậy em biết rồi."
Vừa rồi bọn họ lái xe qua bệnh viện tỉnh số một. Trên bản đồ có hai vị trí là nhà và bệnh viện tỉnh số một có thể đối ứng với nhau. Lâm Tiếu biết khoảng cách thực tế và khoảng cách trên bản đồ tỉ lệ với nhau là bao nhiêu.
Tiếp theo cũng rất đơn giản.
Ngón tay út của Lâm Tiếu đi trên bản đồ, ngón tay út của cô ấy là một chiếc ô tô
Tuy rằng vừa rồi cô không nhớ đường mà anh trai lái, nhưng bây giờ cô nhắm mắt vào cũng hồi tưởng lại được.
"Chúng ta rẽ phải trong này, sau đó lái xe một quãng đường dài, là đoạn này trên bản đồ."
"Sau đó lại rẽ trái."
"Anh trai, bây giờ chúng ta đang ở đây trên bản đồ." Ngón tay út của Lâm Tiếu chấm một điểm trên bản đồ.
Cô cho anh trai xem: "Nhà chúng ta ở trong này, bây giờ đang ở đây, quê thì ở bên này."
"Bây giờ anh biết lái như nào chưa?" Lâm Tiếu đẩy bản đồ về phía anh trai.
Lâm Dược Phi mờ mịt nhìn Lâm Tiếu: "Anh không biết."
Có lẽ anh không biết.
Sao Lâm Tiếu lại biết được?
Lâm Tiếu nghi hoặc nhìn anh trai. Mình đã nói rõ ràng như vậy, sao anh trai còn chưa biết?
Quên đi, anh trai vẫn ngốc như vậy, cô đã quen rồi.
Lâm Tiếu lại cầm bản đồ lên: "Vậy anh lái xe đi, em chỉ đường cho."
"Giao lộ này không cần rẽ, đi thẳng về phía trước."
Lâm Dược Phi nhìn thoáng qua em gái: "Em thực sự biết đường?"
Lâm Tiếu gật đầu: "Đương nhiên, anh nghe em, đến giao lộ phía trước rẽ phải."
Lâm Dược Phi dựa theo chỉ dẫn của Lâm Tiếu lái xe, càng lái càng lo: "Đường này và đường xe khách đi không cùng một đường."
Lâm Tiếu: "Đương nhiên không cùng một đường rồi, bởi vì trước đó anh lái không cùng đường đó."
Con đường này là do anh trai chọn, không liên quan đến cô.
Lâm Dược Phi kiên trì lái khoảng một giờ, đột nhiên về đến đoạn đường quen thuộc.
Lữ Tú Anh vui mừng nói: "Tới rồi tới rồi, tiếp tục đi về phía trước là cửa thôn."
Lâm Tiếu búng bản đồ, tự hào nhìn anh trai mình. Nói chung cái nhà này vẫn phải phụ thuộc vào cô.