Mợ Lâm Tiếu nói: "Điều kiện gia đình cháu gái bên mẹ đẻ tôi khá tốt, lại chỉ có mỗi một đứa con gái này, tiền trong nhà đều thuộc về nó, đến lúc đó kết hôn chắc chắn của hồi môn phải là một cái tủ lạnh lớn và một cái TV màu lớn."
"Điều kiện gia đình người yêu Tiểu Phi không được, tôi cảm thấy không phù hợp với Tiểu Phi. Điều kiện hiện tại của Tiểu Phi rất tốt, tại sao phải tìm một người có điều kiện chênh lệch như vậy, năm nay ăn Tết để Tiểu Phi gặp mặt cháu gái bên mẹ đẻ tôi."
Lữ Tú Anh lúc này mới nhận ra mợ Lâm Tiếu đang nói cái gì, vô cùng ngạc nhiên nhìn bà ta.
Mợ Lâm Tiếu không thấy mình nói gì sai: "Cô chỉ gặp cháu gái tôi khi nó còn bé, sau khi lớn lên cũng chưa thấy, khi còn nhỏ con bé đã rất xinh đẹp, giờ trưởng thành còn xinh đẹp hơn, mắt to hai mí, miệng anh đào nhỏ."
Mợ Lâm Tiếu vỗ đùi: "Giống hệt lúc tôi còn trẻ."
Lâm Tiếu khiếp sợ nhìn về phía mợ, cẩn thận tìm kiếm hồi lâu trên mặt mợ, mắt to của mợ, mắt hai mí với miệng anh đào nhỏ đâu hết rồi?
Lâm Tiếu có chút lo lắng sờ lên mặt mình, cô cũng mắt to, mắt hai mí và miệng nhỏ, nghĩ rằng sau khi lớn lên mình cũng sẽ như vậy, thì ra những thứ này sẽ biến mất sau khi trưởng thành sao?
Gia đình dì cả của Lâm Tiếu nghe nói Lữ Tú Anh dẫn theo con cái trở về, ngày hôm sau cũng quay về.
Dì cả, chồng dì cả, chị họ cả, chị họ thứ hai với anh họ, chị họ cả còn dẫn theo em bé, trong nhà chính lập tức trở nên chật ních, ghế cũng không đủ dùng.
Nhiều con cháu trở về cùng lúc như vậy, bà ngoại Lâm Tiếu mừng rỡ không khép miệng được, thu xếp đi mượn ghế nhà hàng xóm.
"Đếm xem nhà chúng ta thiếu bao nhiêu cái ghế, nhà chúng ta có tất cả bao nhiêu người?" Lý Vân Châu đưa tay đếm từng người một.
Lâm Tiếu đáp: "Mười hai người ạ."
"Không tính Tuấn Tuấn là mười hai người, tính cả Tuấn Tuấn thì là mười ba người." Tuấn Tuấn chính là em bé của chị họ cả.
Cuối cùng Lâm Tiếu cũng nhìn thấy em bé của chị họ cả.
Nhưng em bé lại không giống với tưởng tượng của cô chút nào.
Những gì mà Lâm Tiếu tưởng tượng là một em bé thơm mùi sữa còn được ôm trong vòng tay, nhưng mà Tuấn Tuấn đã gần ba tuổi, sau khi vào cửa một giây cũng không ngồi yên, luôn bay tới bay lui giống y như một con ruồi lớn.
Cũng không phải bộ dạng trắng nõn nà như trong tưởng tượng của Lâm Tiếu, Tuấn Tuấn trông vừa đen vừa gầy, nhìn giống một con khỉ nhỏ.
Vừa vào cổng, Tuấn Tuấn đã vô cùng hứng thú với Tiểu Hoàng trong sân.
"Chó con!" Tuấn Tuấn lao về phía Tiểu Hoàng như một viên đạn.
Tiểu Hoàng bị dọa giật bắn mình: "Gâu gâu gâu."
"Tuấn Tuấn!" Chị họ cả vội vàng chạy tới, dang hai cánh tay ra bảo vệ Tuấn Tuấn.
"Tiểu Hoàng!" Lâm Tiếu cũng vội vã chạy tới, ngăn Tiểu Hoàng ở phía sau mình, cô thấy rõ ràng, Tuấn Tuấn định túm lông Tiểu Hoàng.
Chị họ cả thấy Lâm Tiếu ngăn Tiểu Hoàng ở phía sau, thở phào một hơi: "Tiếu Tiếu đã lớn như vậy, biết bảo vệ cháu trai ngoại rồi."
Người cô muốn bảo vệ không phải Tuấn Tuấn mà là Tiểu Hoàng, Lâm Tiếu do dự không biết nên giải thích thế nào, sau đó bỏ lỡ cơ hội giải thích, dưới ánh mắt dịu dàng của chị họ cả quyết định vậy cứ để sự hiểu lầm tốt đẹp này tiếp tục đi.
Lâm Tiếu bỏ lỡ thời điểm Tuấn Tuấn còn là một em bé, trong mắt những người khác, Lâm Tiếu cũng thay đổi rất lớn.
"Tiếu Tiếu lớn nhanh thật, chớp mắt một cái đã cao như vậy rồi, dáng vẻ có hai phần giống như một thiếu nữ mới lớn." Dì cả kéo tay Lâm Tiếu nói.
Cơ tay của dì cả rất cứng, làn da cũng hơi thô ráp nhưng cái kéo tay của dì cả làm cho Lâm Tiếu cảm thấy thật ấm áp.
Anh trai, chị họ thứ hai và anh họ cùng sang nhà hàng xóm sát vách mượn ghế, bày ghế ra trong nhà chính, Tuấn Tuấn lập tức phát hiện món đồ chơi mới, dùng cả tay cả chân bò lên ghế.
Chị họ cả vội vã ôm Tuấn Tuấn xuống: "Nói với con bao nhiêu lần rồi, cái ghế như này mà lật sẽ vỡ đầu của con."
Tuấn Tuấn nở nụ cười với chị họ cả, giang hai cánh tay để chị họ cả ôm mình xuống. Chưa tới hai phút, chị họ vừa mới quay đầu, Tuấn Tuấn lập tức lại leo lên ghế.
Lâm Tiếu nhìn bóng dáng Tuấn Tuấn với một khuôn mặt trầm tư, Tuấn Tuấn nhìn giống như Tiểu Hoàng.
Lâm Tiếu hét: "Chị họ cả."
Chị họ cả vừa ngoảnh đầu đã nhìn thấy Tuấn Tuấn lại bò lên trên ghế, một bàn tay tét vào cái mông của cậu bé: "Tại sao lại bò nữa?"
Tuấn Tuấn biết là Lâm Tiếu mách, trừng mắt với Lâm Tiếu, Lâm Tiếu làm mặt quỷ với Tuấn Tuấn.