Trước đó cô vẫn luôn mong chờ Tuấn Tuấn sẽ gọi mình là dì, nhưng sau khi nhìn thấy Tuấn Tuấn, Lâm Tiếu không mong đợi điều đó nữa.
Anh chị họ đâu có thể sinh ra một con gái nữa chứ.
"Mẹ ơi, con không muốn cháu trai ngoại, con muốn cháu gái." Lâm Tiếu lén nói với mẹ.
Lữ Tú Anh cảm thấy buồn cười: "Chuyện này không phải do con quyết định."
Mười mấy người ăn cơm phải cần một bàn ăn lớn, Lữ Tú Anh, bà ngoại Lâm Tiếu, mợ Lâm Tiếu, dì cả Lâm Tiếu cùng vào bếp nấu cơm.
Ồn ào một lúc, phụ nữ đều vào phòng bếp, trong nhà chính chỉ còn lại các cháu và đàn ông, Lâm Tiếu đảo mắt một vòng quanh phòng, trong lòng tự hỏi sao cậu và bác trai cả lại không đi nấu cơm.
Lâm Dược Phi đi vào phòng bếp hỗ trợ, sau khi mợ nhìn thấy vội vàng đuổi anh ra ngoài: "Ra ngoài ra ngoài, phòng bếp không phải là chỗ cháu nên vào đâu."
Lữ Tú Anh cũng nói với Lâm Dược Phi: "Con ra ngoài đi, mấy người chúng ta là đủ rồi, con không biết nấu cơm cũng không giúp được gì."
Sau khi Lâm Dược Phi bị đuổi ra ngoài, mợ nói với Lữ Tú Anh bằng một giọng điệu khoa trương: "Hai tay của Tiểu Phi là để kiếm nhiều tiền, không phải dùng để nấu đồ ăn trong phòng bếp."
Lữ Tú Anh lạnh nhạt nói: "Kiếm được nhiều tiền với nấu cơm hay không chẳng liên quan, tôi thấy phòng bếp không còn chỗ đứng mới đuổi thằng bé ra ngoài."
Lữ Tú Anh biết mợ Lâm Tiếu nói như vậy là muốn nịnh bợ mình, nhưng lời dễ nghe phát ra từ miệng bà ta đều trở nên khó nghe.
Trong nhà chính, Lữ Văn Kiến xúi giục Tuấn Tuấn chưa đầy ba tuổi: "Cháu đến nói với cậu của mình, muốn ngồi xe ô tô của cậu."
Lữ Văn Kiến chỉ vào Lâm Dược Phi.
Tuấn Tuấn không biết Lâm Dược Phi là cậu họ của cậu bé, huống hồ Lữ Văn Kiến còn dùng từ "cậu", Tuấn Tuấn sau khi nghe xong lập tức chạy đi tìm cậu ruột của mình, ngẩng đầu lên la lớn: "Cậu, cậu họ bảo cháu nói với cậu, nói rằng cháu muốn ngồi xe ô tô."
Phì một tiếng, mọi người đều bật cười.
Tuấn Tuấn không biết vì sao mọi người lại cười, ngoảnh đầu lại nhìn Lữ Văn Kiến.
Lữ Văn Kiến ước mình có cái lỗ nào để chui xuống, cậu ấy chỉ vào Tuấn Tuấn: "Cháu cháu cháu, cái tên ngốc này."
Tuấn Tuấn lập tức lớn tiếng phản bác: "Cháu không ngốc, cậu mới ngốc."
Lâm Dược Phi cười nhìn về phía Lữ Văn Kiến: "Vẫn muốn ngồi xe à?"
Lữ Văn Kiến đỏ mặt, lắp bắp nói: "Không muốn, em tưởng Tuấn Tuấn thích."
Trong mắt Lữ Văn Kiến không có bé trai nào có thể từ chối xe ô tô. Đáng tiếc Tuấn Tuấn tuổi còn quá nhỏ, đúng là không có hứng thú với xe ô tô, cảm thấy hứng thú nhất vẫn là cái ghế mà mẹ không cho cậu bé leo lên kia.
"Tiểu Phi, con lại sang nhà hàng xóm mượn một cái bàn gấp đi." Lữ Tú Anh nói vọng ra từ trong phòng bếp.
Mợ đuổi theo từ trong phòng bếp: "Không cần không cần, mượn bàn làm gì."
Lữ Tú Anh: "Trong nhà nhiều người như vậy, một cái bàn cũng không đủ ngồi."
Mợ nói: "Đám đàn ông uống rượu, để bọn họ ngồi bàn, còn phụ nữ chúng ta dẫn con cái ăn ở phòng bếp là được rồi."
Lữ Tú Anh nhìn mợ Lâm Tiếu một cái: "Chị thích ngồi phòng bếp thì chị tự đi mà ngồi, tôi không ngồi phòng bếp."
Lâm Dược Phi thấy mẹ không vui, vội vàng đi sang nhà hàng xóm hỏi mượn một cái bàn, rồi mở bàn ra đặt bên cạnh cái bàn nhà mình.
Đồ ăn trong phòng bếp đều được chia thành hai phần, đặt trên hai cái đĩa riêng biệt, tất cả bát đĩa trong phòng bếp đều được lấy ra, miễn cưỡng đủ dùng.
Lữ Tú Anh bảo bà ngoại Lâm Tiếu ra ngoài ngồi xuống nghỉ ngơi, mợ Lâm Tiếu cũng bị đuổi đi. Công việc rửa và thái lát cũng đã làm xong, còn lại mấy món ăn chưa xào, Lữ Tú Anh không muốn để cho mợ Lâm Tiếu xào rau.
Mợ Lâm Tiếu xào rau quá keo kiệt, một chút thịt kèm với một đống lớn đồ chay, ở trong mắt bà ta thì đó chính là món mặn.
Vừa rồi Lữ Tú Anh không phát hiện, mợ Lâm Tiếu đã đổ cả một chậu mì phở lớn vào trong nồi, một nồi mì phở mà bên trong chỉ có lèo tèo vài miếng thịt, ngây ngẩn nói món mình làm là thịt hầm.
Đồ ăn trong phòng bếp còn chưa làm xong, cậu Lâm Tiếu đã lôi kéo bác trai cả ngồi xuống, rót rượu trắng vào trong chén: "Anh rể, hôm nay hai chúng ta thoải mái uống một chén."
Bà ngoại Lâm Tiếu thấy cậu Lâm Tiếu lấy thuốc lá ra để lên bàn, vội vàng nói: "Không được hút thuốc, có nhiều trẻ con ở đây như vậy."
Cậu Lâm Tiếu cất thuốc lá lại: "Không hút nữa, uống rượu, uống rượu."
Một nửa đồ ăn đã được bày trên mặt bàn, Lữ Tú Anh còn đang cùng dì cả của Lâm Tiếu xào mấy món ăn trong phòng bếp, cậu đã lôi kéo anh rể cả uống rượu.
Lâm Dược Phi thấy hai người cầm đũa gắp thức ăn thì nói: "Cậu, bác trai, đợi mẹ cháu và mợ một chút."