Tiễn đoàn người đi hết, Lữ Tú Anh vào rửa mặt và rửa luôn cho Lâm Tiếu, lên giường rất sớm: “Mệt thật đấy.”
Lâm Tiếu thở dài theo: “Mệt thật đấy.”
Lữ Tú Anh cười nói: “Con mệt gì thế?”
Lâm Tiếu: “Con bảo vệ Tiểu Hoàng rất mệt đó.” Tiểu Hoàng cũng mệt, hôm nay nhiều người như thế, trong nhà lại ồn ào mãi, Tiểu Hoàng cũng vui lây, nhưng bây giờ người đi hết rồi thì nằm trong ổ của mình ngủ thiếp đi.
Hôm sau là giao thừa.
Lâm Tiếu ngủ thẳng một giấc, sau khi thức dậy cứ cảm thấy thiếu thiếu gì đó, ồ thì ra là nhà mình không nghe được tiếng băm thịt để gói bánh chẻo từ trên lầu.
Sau khi Lâm Tiếu thức dậy, Lữ Tú Anh mới vào nhà bếp để băm thịt gói bánh chẻo, độp độp độp độp độp độp, Lâm Tiếu nghe thấy âm thanh quen thuộc ngày giao thừa.
Ăn cơm trưa xong thì bắt đầu gói bánh chẻo, mợ Lâm Tiếu lấy một đồng xu rửa sạch rồi định nhét vào trong bánh chẻo. Lữ Tú Anh không chịu nổi nữa vội vàng ngăn lại: “Chị dâu, gói một viên đậu phộng đi.”
Mợ Lâm Tiếu nói: “Tôi rửa sạch rồi.”
Lữ Tú Anh vẫn không chịu được: “Gói những thứ mình ăn được đi, đừng làm cộm răng bọn nhỏ.”
Lâm Tiếu lon ton chạy đến bàn, chọn ra một viên chocolate từ túi kẹo mẹ mang về: “Mẹ ơi, gói một viên chocolate vào trong bánh chẻo đi.”
Lữ Tú Anh cười: “Không được, chocolate nấu lên sẽ tan chảy.”
Chocolate tan chảy ra không phải sẽ thành cacao sao?”
Lâm Tiếu năn nỉ mẹ: “Mẹ ơi, gói một cái bánh chẻo nhân chocolate đi mẹ, bóp chặt vỏ bánh chẻo lại thì sẽ không chảy ra đâu.”
Lữ Tú Anh lấy viên chocolate trong tay Lâm Tiếu: “Được, mẹ gói cho con một cái.”
Lữ Tú Anh cẩn thận đặt viên chocolate vào trong nhân bánh chẻo, miết mép vỏ bánh lại thật chặt: “Gói thì cũng không chắc con sẽ ăn được, ở đây nhiều người như thế, chưa chắc con có ăn được không.”
Lâm Tiếu: “Không sao.”
Lữ Tú Anh ngắt một miếng bột đưa cho Lâm Tiếu: “Cầm nặn chơi đi.”
Tết đến là vòng lặp nấu cơm, ăn, nấu cơm, ăn không ngừng lặp lại, Lâm Tiếu không cần nấu chỉ cần ăn, miệng chưa từng ngừng nhai bao giờ.
Trước khi nấu cơm giao thừa, Lữ Tú Anh làm cơm giao thừa cho Tiểu Hoàng trước. Tết đến ai cũng được ăn ngon thì Tiểu Hoàng cũng phải được vậy chứ, Lữ Tú Anh dùng nước luộc thịt bò và ức gà cho Tiểu Hoàng ăn.
Tiểu Hoàng vui vô cùng, vừa ăn vừa vẫy đuôi.
Mợ Lâm Tiếu không quen nên định mở miệng chế giễu vài câu, nhưng cuối cùng tức nghẹn nuốt xuống, buồn bực đến mức khiến mình khó chịu.
Cơm tất niên được bày đầy lên bàn, nhà chính hơi lạnh, các đĩa thức ăn đều bốc lên một làn khói trắng nghi ngút trông nóng hôi hổi.
Trong chiếc TV đen trắng nho nhỏ đang phát chương trình Tân Văn Liên Bố*, khắp nơi đều là cảnh ca múa mừng cảnh thái bình, chào mừng năm mới, nhưng mọi người không xem, mở TV chỉ để chờ xem Xuân Vãn mà thôi.
(*)Tân Văn Liên Bố: một chương trình thời sự hàng ngày được sản xuất và phát sóng bởi Đài Truyền hình Trung ương Trung Quốc
Chỉ có Lâm Tiếu xem rất nghiêm túc, cô cúi đầu ăn một miếng lại ngẩng đầu lên xem TV một lúc. Hôm nay người khắp nơi trên cả nước đều đón chào năm mới, thì ra ở những nơi khác nhau sẽ có phong tục ăn tết hoàn toàn khác nhau, có nơi có múa lân múa rồng, có nơi dòng sông không bị đóng băng, đang đua thuyền rồng ở bên kia sông.
Còn có nơi Tết đến lại không ăn bánh chẻo mà ăn trôi nước, ăn bánh tổ, ăn lẩu nữa, may là TV nhà mình là trắng đen nên Lâm Tiếu chỉ cảm thấy thèm ăn, nếu như là TV màu thì có lẽ sẽ khiến nước miếng Lâm Tiểu chảy dài.
“Mẹ ơi, khi nào chúng ta ăn bánh chẻo vậy mẹ?” Lâm Tiếu hỏi.
Lữ Tú Anh thấy thức ăn trên bàn đã ăn hết gần một nửa nên đứng dậy: “Bây giờ mẹ đi nấu.”
Mợ Lâm Tiếu vội vàng bảo Lữ Tú Anh ngồi xuống: “Để tôi đi nấu, cô ngồi đợi ăn đi.”
Mợ Lâm Tiếu giành vào nhà bếp nấu bánh chẻo. Từng đĩa bánh chẻo trắng múp được bưng ra, Lữ Tú Anh nhắc nhở mọi người: “Mọi người cẩn thận coi chừng nóng, Tiếu Tiếu có bảo gói một viên chocolate vào nhân, không biết là ai sẽ ăn phải đây, cắn vào chắc chắn sẽ bỏng miệng đấy.”
Bà ngoại Lâm Tiếu cười nói: “Cũng không biết bánh chẻo nhân chocolate có mùi vị thế nào.”
Lâm Dược Phi vội ăn mấy cái bánh chẻo, lúc gắp thêm một cái thấy trong đĩa lộ ra một cái bánh khác với những cái còn. Bụng những cái bánh chẻo khác đều căng trong nhưng còn chiếc bảnh chẻo này thì bẹp dí, hơn nữa bên trong lớp da bánh cũng sẫm màu.
Lâm Dược Phi đưa tay quay đĩa để chiếc bánh chẻo có nhân chocolate đối diện Lâm Tiếu.