Quả nhiên lúc Lâm Tiếu gắp cái bánh tiếp theo thì lập tức có thể thấy được cái bánh chẻo đặc biệt này, cô nhanh trí gắp nó vào bát của mình, cẩn thận cắn một miếng.
“Con ăn được rồi.” Lâm Tiếu vui mừng tuyên bố.
Cô ăn được chiếc bánh chẻo có nhân chocolate duy nhất.
Bà ngoại cười: “Xem ra năm nay vận may của Tiếu Tiếu tốt lắm.”
Lâm Tiếu cũng thấy mình rất may mắn, nhiều đĩa bánh chẻo như thế, còn có nhiều người đang ăn vậy nữa, nhưng chiếc bánh chẻo chocolate duy nhất lại bị cô ăn trúng.
Lâm Tiếu cắn từng miếng nhỏ, ăn một cách rất trân trọng.
Lữ Tú Anh tò mò: “Mùi vị thế nào, có ngon không?”
Lâm Tiếu gật đầu: “Ngon lắm, rất ngọt.”
Lữ Tú Anh lắc đầu, bà không tưởng tượng ra được bánh chẻo nhân chocolate làm sao có thể ngon được.
Bữa cơm tất niên ăn gần xong, Lữ Tú Anh nói: “Gọi điện thoại cho Văn Lệ đi.”
Tết năm nay về quê, vốn Lữ Tú Anh muốn về chung một xe với Lữ Văn Lệ, cả gia đình họ có thể tiết kiệm được thời gian của Lữ Văn Lệ, cô ấy cũng không cần ngồi chuyến xe đường dài nữa.
Không ngờ Tết năm nay Lữ Văn Lệ phải ở lại đơn vị trực ban.
Truyền thống trực ban ngày tết trong đơn vị của Lữ Văn Lệ luôn là người mới chưa kết hôn chưa có con trực, năm nay Lữ Văn Lệ vừa vào làm, là người không thể mới hơn được nữa, đương nhiên việc trực ban tết không thể thoát được rồi. Cô ấy chủ động báo danh, thể hiện thái độ tích cực của mình.
Một mình Lữ Văn Lệ ăn tết ở ký túc xá, may là căn tin của đơn vị có một cái cửa sổ luôn mở cho nhân viên trực ban nên Lữ Văn Lệ không cần lo chuyện ăn uống.
“Cả nhà chúng ta ăn cơm đoàn viên, gọi điện thoại hỏi Văn Lệ xem con bé ăn gì chưa, mặc dù bị điện thoại ngăn cách nhưng cũng được xem là ăn cơm chung.” Lữ Tú Anh nói.
Mợ xua tay: “Không cần gọi đâu, Tết đến nên tiệm tạp hóa trong thôn đóng cửa rồi, bây giờ cũng không có chỗ nào để gọi cả.”
Lữ Tú Anh chau mày: “Không phải nhà ông Diêm đã lắp điện thoại sao? Qua nhà ông ấy mượn gọi một cuộc là được chứ gì.”
Mợ hừ một tiếng: “Mượn điện thoại nhà ai nhưng đừng mượn nhà ông ấy.” Quan hệ của mợ và con dâu ông Diêm không tốt lắm, từng cãi nhau, gặp mặt nhau cũng không thèm ngó ngàng đến.
Cậu không nói có cần gọi hay không, một mình ngồi uống từng ngụm rượu nhỏ, bộ dạng như thế chuyện vợ mình và Lữ Tú Anh đang thảo luận hoàn toàn không liên quan đến mình.
Lữ Tú Anh thấy hai vợ chồng anh trai mình lại nổi đóa, như thể Lữ Văn Lệ không phải con gái của họ vậy, con gái đi làm bên ngoài, công việc đầu tiên đã không thể về nhà nhưng họ thì ngay cả cuộc điện thoại cũng lười gọi.
Lữ Tú Anh hít một hơi: “Tôi đi gọi điện thoại cho Văn Lệ.”
Lữ Tú Anh cầm theo một cái túi nhỏ bỏ kẹo mà mình mang đến vào, vừa bốc được hai nắm thì mợ ngồi bên cạnh không ngừng nói: “Đủ đủ rồi, chỉ gọi một cuộc điện thoại thôi mà, cho nhà người ta nhiều kẹo thế làm gì?”
Lữ Tú Anh mang rất nhiều kẹo đến, tất cả đều là kẹo không mua được trong thôn, vừa nhìn là biết rất đắt, Văn Kiến rất thích ăn thứ này, mợ muốn để lại cho Văn Kiến.
Lữ Tú Anh không ngó ngàng đến mợ Lâm Tiếu, bỏ kẹo đầy nửa cái túi rồi sang nhà hàng xóm.
“Tiếu Tiếu, số điện thoại phòng làm việc của chị Văn Lệ là gì?” Lữ Tú Anh hỏi.
Lâm Tiếu cứ như danh bạ điện thoại của cái nhà này vậy, cô lập tức đọc ra bảy chữ số. Lữ Tú Anh huơ tay: “Con đi với mẹ đi, tránh đến nhà ông Diêm lại quên mất.”
Lâm Tiếu lon ton chạy đến cạnh mẹ, Lữ Tú Anh lấy áo khoác mặc lên cho Lâm Tiếu: “Mặc vào đi, lấy mũ đội lên nữa.”
Lâm Tiếu nắm lấy tay mẹ, đi xuyên qua con đường nhỏ trong thôn, ban đêm dưới nông thôn tối hơn thành phố nhiều nhưng lại không bao gồm ngày hôm nay. Đêm nay nhà nào nhà nấy đều bắn pháo hoa trước cửa nhà, pháo hoa nở rộ trên bầu trời đêm, lan ra thành các chấm nhỏ như sao nên cũng đã soi sáng con đường của thôn.
“Mẹ ơi, thôn mình có nhiều người bắn pháo hoa quá.” Còn nhiều hơn khu tập thể nữa. Lâm Tiếu có kinh nghiệm, vào đêm giao thừa, càng gần mười một giờ thì sẽ càng nhiều người bắn pháo hoa, bây giờ vẫn còn sớm nhưng đã có nhiều người như thế, đợi đến mười một giờ chắc chắn sẽ còn nhiều hơn.
Lữ Tú Anh ừ một tiếng: “Đúng là thôn mình bắn nhiều pháo thật.”
Lâm Tiếu chau mày: “Tiều Hoàng lại bị dọa nữa rồi.”