Lữ Tú Anh đưa Lâm Tiếu đến nhà ông Diêm, họ gõ cửa tặng kẹo, nói rõ mục đích mình đến đây, cả nhà ông Diêm đang xem TV ăn cơm tất niên nhưng vẫn vội vàng nhiệt tình mời Lữ Tú Anh và Lâm Tiếu vào nhà: “Ây da, đến gọi một cuộc điện thoại thôi, làm gì cần mang nhiều kẹo thế, khách sáo quá rồi.”
Lữ Tú Anh cười: “Cho bọn nhỏ ăn đấy mà.”
Lữ Tú Anh bước đến trước điện thoại: “Tiếu Tiếu, quay số đi.”
Ngón tay Lâm Tiêu nhanh chóng chuyển động, quay xong số điện thoại: “Tút tút tút.”
Điện thoại đã được kết nối.
“Chị.” Lâm Tiếu hét lên với điện thoại.
Lữ Văn Lệ chưa kịp phản ứng: “Xin hỏi cô có chuyện gì vậy ạ?”
Giọng Lâm Tiếu lớn hơn: “Chị, là em đây này, em là Tiếu Tiếu.”
“Phù.” Lâm Tiếu nghe thấy tiếng thở phào nhẹ nhõm của chị họ từ trong điện thoại.
Lữ Tú Anh nhận lấy điện thoại hỏi: “Có phải dọa con một phen rồi không?”
Lữ Văn Lệ nói: “Cũng hơi sợ.”
Cô ấy đang trực ban trong phòng làm việc thì đột nhiên điện thoại vang lên, chuông điện thoại vang lên một tiếng, tim Lữ Văn Lệ đập thình thịch: “Con còn tưởng xảy ra chuyện gì vào đúng ngày trực ban của con chứ.”
Vốn Lữ Văn Lệ không ngờ người nhà mình sẽ gọi điện thoại đến, điện thoại vừa vang lên thì cứ nghĩ là chuyện công việc. Nếu như đêm ba mươi tết mà còn có việc thì chắc chắn là chuyện vô cùng gấp. Đầu Lữ Văn Lệ đã nhanh chóng suy nghĩ đến việc mình nên đi tìm vị cấp trên nào, nhưng kết quả lại bị hú vía một phen.
Lữ Tú Anh hỏi: “Con ăn cơm tất niên chưa?”
Lữ Văn Lệ trả lời: “Con ăn rồi, căn tin họ gói bánh chẻo, có nhân thịt heo, còn có nhân thịt bò nữa.”
Lữ Văn Lệ lấy nửa phần nếm thử trước, cảm thấy nhân thịt bò ngon hơn nên lại lấy thêm một phần nhân thịt bò, ăn được một nửa còn một nửa để dành sáng hôm sau ăn sáng.
Bỏ bánh chẻo vào vại, đổ nước nóng vào, đun nước cho đến khi sôi thì sẽ có ngay một phần bánh chẻo và canh hổi.
Lữ Tú Anh nói: “Tốt lắm, tốt lắm, bây giờ thịt bò đắt như thế nhưng căn tin của con vẫn gói nhân thịt bò.”
Lữ Văn Lệ cười: “Đơn vị bọn con có dân tộc Hồi nên con cũng được xem là hưởng ké được một ít.”
“Vậy con ở phòng làm việc làm gì đấy? Có TV để xem không?” Lữ Tú Anh hỏi.
“Không có TV, con đọc sách, đọc thêm lát nữa con đi ngủ.” Lữ Văn Lệ nói.
Lâm Tiếu chen vào cuộc trò chuyện, nói với chị họ Văn Lệ: “Chị ơi, em xem xong Xuân Vãn sẽ diễn cho chị xem tiểu phẩm trong chương trình nhé.”
Lữ Văn Lệ cười: “Được.”
“Cô ơi, tiệm tạp hóa trong thôn đã đóng cửa rồi nhỉ, hai người đến đâu gọi điện thoại cho con vậy?” Lữ Văn Lệ hỏi.
Lâm Tiếu giành nói: “Nhà ông Diêm.”
Lữ Tú Anh liếc Lâm Tiếu nói: “Cô đến nhà của sư phụ Diêm gọi cho con đấy.”
Lữ Văn Lệ nói: “Vậy đừng nói lâu quá, con ở đơn vị rất ổn, cô và Tiếu Tiếu về nhà nhanh đi.”
Trong điện thoại không hề vang lên tiếng của người thứ ba, Lữ Văn Lệ đã đoán được cha mẹ cô ấy không đến, chỉ có cô và Tiếu Tiếu chạy đến nhà hàng xóm gọi điện thoại cho mình vào đêm giao thừa thế này thôi.
Sau khi cúp điện thoại, Lữ Văn Lệ hít sâu một hơi, khóe mắt đỏ hoe rất nhanh đã khôi phục lại bình thường, tiếp tục bình tĩnh đọc sách.
Vốn cô ấy không hy vọng tối nay có thể nhận được điện thoại của cha mẹ, cô và Tiếu Tiếu gọi đến như thế đã khiến cô ấy rất bất ngờ rồi. Không hy vọng sẽ không thất vọng.
Lúc Lâm Tiếu và mẹ ra khỏi cửa, con dâu nhà ông Diêm còn nhét vào tay họ một đống hạt đưa đậu phộng, Lữ Tú Anh từ chối không muốn nhận nhưng con dâu ông Diêm lại bỏ vào chiếc mũ phía sau áo khoác của Lâm Tiếu.
Lữ Tú Anh phì cười.
Lâm Tiếu đưa tay sờ lên chiếc nón phía sau của mình, Lữ Tú Anh nói: “Đừng động đậy, coi chừng đổ hết đấy, cứ đi như vậy về nhà đi, về đến nhà mẹ lấy ra cho con.”
Trên đường về nhà, Lâm Tiếu nắm lấy tay mẹ, hai chân vừa đi vừa nhảy, có cảm giác mình là một con chuột túi chứa đầy thức ăn.
Lữ Tú Anh dùng sức nắm chặt tay Lâm Tiếu: “Đừng nhảy, sắp đổ rồi kìa.”
Lâm Tiếu ồ lên một tiếng, một tay đưa ra phía sau ót vịn lấy mũ đi từ từ.
Sau khi về đến nhà Lữ Tú Anh lấy số hạt dưa đậu phộng từ trong mũ Lâm Tiếu ra, lộn ngược mũ phủi sạch bên trong.
Mợ thấy vậy thì lầm bầm: “Kẹo đắt như thế, còn có chocolate nhập khẩu nữa, nhưng lại chỉ đổi được những thứ hạt dưa đậu phộng không đáng tiền này.”