Trọng Sinh 1988 Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại ( Dịch Full )

Chương 513 - Chương 513.

Chương 513. - Chương 513. -

Lữ Tú Anh không nghe rõ mợ Lâm Tiếu đang nói gì nhưng cũng có thể đoán được nên cũng lười quan tâm đến bà ta.

Xuân Vãn đã bắt đầu, Lữ Tú Anh rót đầy một túi nước ấm để Lâm Tiếu ôm lấy xem Xuân Vãn.

Có lẽ do không phải ở nhà mình nên Tiểu Hoàng không chui xuống gầm giường mà chỉ dính chặt lấy chân Lâm Tiếu, lúc tiếng pháo nổ vang lên, Lâm Tiếu có thể cảm nhận được Tiểu Hoàng đang run rẩy.

“Mẹ ơi, con có thể bế Tiểu Hoàng lên không?” Lâm Tiếu hỏi.

Lữ Tú Anh lau sạch chân Tiểu Hoàng: “Bế nó lên đi.”

Bụng Lâm Tiếu chườm túi nước ấm, đặt Tiểu Hoàng nằm lên đùi, cả người chỗ nào cũng thấy ấm áp, không lạnh chút nào.

Chiếc TV trắng đen nho nhỏ, Lâm Tiếu thấy chị Nghê Bình mà mình thích, chị Nghê Bình là người dẫn chương trình Xuân Vãn năm nay.

Lâm Tiếu kiên trì xem hết vở cảnh sát bắt cướp của Trần Bội Tư và Chu Thời Mậu, cô gật lên gật xuống, nằm úp lên người Tiểu Hoàng ngủ thiếp đi.

Lữ Tú Anh vội vàng lấy túi nước ấm trong người Lâm Tiếu ra, sợ cô chèn vỡ.

Bà ngoại Lâm Tiếu hỏi: “Ngủ rồi à.”

Lữ Tú Anh gật đầu: “Ngủ rồi.”

“Bế nó lên giường ngủ đi.” Bà ngoại Lâm Tiếu nói: “Mẹ cũng không xem nữa, đi vào nằm nghỉ đây.”

Lữ Văn Kiến ngồi trước TV vẫn đang xem rất say sưa, bà ngoại nói: “Văn Kiến, con xem xong thì tắt TV đi là được.”

“Vâng.” Lữ Văn Kiến không thèm ngẩng đầu lên trả lời.

Bà ngoại Lâm Tiếu thấy vỏ hạt dưa và đậu phộng trên sàn thì lấy chổi quét sạch rồi mới ngủ, dặn dò cậu Lâm Tiếu và Lữ Văn Kiến: “Lát nữa còn ăn đậu phộng hạt dưa thì cẩn thận chút, đừng vứt xuống sàn nữa, ngày mai mùng một không được quét nhà đâu đấy.”

“Vâng vâng, bọn con biết rồi.”

Bà ngoại Lâm Tiếu về phòng, Lữ Tú Anh vừa đắp chăn cho Lâm Tiếu thì đứng trước phòng nhẹ nhàng nói: “Mẹ, mẹ ngủ rồi sao?”

“Hay là mẹ qua phòng con, hai mẹ con mình ngủ chung đi.” Lữ Tú Anh nói.

“Được.” Bà ngoại Lâm Tiếu nhìn sơ chiếc giường trong phòng, giường dưới nông thôn rất lớn, ba người ngủ chung cũng không chật chội gì.

“Vậy con ngủ giữa mẹ với Tiếu Tiếu đi.” Bà ngoại Lâm Tiếu nói, bà ấy vẫn còn nhớ những vết bầm trên đùi do bị Lâm Tiếu đạp lần trước.

Lữ Tú Anh phụt cười: “Được, con nằm ở giữa chắn hai người lại.”

Lữ Tú Anh đưa tay nhấc Lâm Tiếu lên để mình nằm xuống giữa hai người, bà ngoại nằm ở ngoài cùng.

TV ngoài nhà chính vọng lại tiếng đếm ngược của Xuân Vãn, tiếng pháo hoa bên ngoài đột nhiên trở nên vang dội.

Lâm Tiếu trở người trong tiếng pháo nổ, đầu cô dựa vào vai Lữ Tú Anh.

Năm Mùi đã đến.

Pháo hoa bay thẳng lên bầu trời cao, ánh sáng xuyên qua rèm cửa, chiếu sáng cả căn phòng. Lữ Tú Anh quay đầu nhìn bà ngoại Lâm Tiếu, phát hiện bà ngoại Lâm Tiếu cũng đang nhìn mình.

Hai người không nói gì nhưng trong giây phút ấy họ đều biết đối phương đang nghĩ gì.

Một năm trôi qua, lần cuối cùng Lữ Tú Anh trải qua đêm giao thừa với bà ngoại Lâm Tiếu đã là chuyện hơn mười năm trước, lúc đó Lữ Tú Anh còn chưa kết hôn.

Tiếng pháo hoa bên ngoài cửa sổ nhỏ dần, Lữ Tú Anh nhỏ giọng nói: “Mẹ, mẹ ngủ sớm đi, ngày mai còn phải dậy sớm nữa.”

Bà ngoại Lâm Tiếu cười, ừ một tiếng: “Ngủ đây.”

Sáng mùng một Tết, trời còn chưa sáng, tiếng pháo hoa bên ngoài đã vang lên đùng đùng.

Lâm Tiếu vùi đầu vào trong chăn, hai tay bịt chặt lấy tai mình. Lữ Tú Anh còn cho rằng cô đã thức rồi, nhưng lúc nhìn kỹ lại thì mới phát hiện vẫn chưa thức.

Bà ngoại Lâm Tiếu sờ soạng trong bóng tối, mặc quần áo vào ra ngoài, nói với Lữ Tú Anh: “Con và Tiếu Tiếu cứ ở nhà đi, nhớ khóa cửa lại.”

Lữ Tú Anh suy nghĩ một lúc rồi gật đầu: “Được, con ở nhà với Tiếu Tiếu.”

Dưới quê chúc Tết nhau rất sớm, Lâm Tiếu không dậy nổi. Dù gì cũng không phải nhà mình nên nếu để Lâm Tiếu ở nhà một mình thì Lữ Tú Anh sợ sau khi cô thức dậy sẽ hoảng sợ.

Sáng mùng một, nhà nào nhà nấy đều mở rộng cửa.

Sau khi bà ngoại Lâm Tiếu giục ba người nhà cậu dậy, cũng mở rộng cửa nhà mình ra, rất nhanh đã có người đến chúc Tết.

Lữ Tú Anh nghe thấy tiếng động bên ngoài: “Bà Lý, con xin phép khấu đầu.”

Một đứa bé hô to, sau đó vụt một cái, tiếp đó ba tiếng động nhỏ vang lên.

“Mau đứng lên mau đứng lên.” Đây là tiếng của bà ngoại Lâm Tiếu.

Trong thôn muốn chúc Tết thì đều phải làm như thế, nhà nào nhà nấy khi đến chúc Tết, chỉ cần là họ hàng thân thiết thì con cháu đều phải khấu đầu trước người lớn, dưới đất cũng không có đệm gì cả, vụt một tiếng là quỳ xuống ngay.

“Đi thôi Văn Kiến, chúng ta cũng đi chúc tết.” Mợ lên tiếng.

Giọng Lữ Văn Kiến không tình nguyện: “Con không đi, mẹ và cha con đi đi, tại sao phải bắt con đi cùng.”

Bình Luận (0)
Comment