Bình thường mợ đã nuông chiều Lữ Văn Kiến thành thói quen, chuyện hôm nay không thể bàn bạc: “Con không muốn đi cũng phải đi, con không đi khấu đầu thì ai sẽ cho con lì xì đây.”
Lữ Văn Kiến kêu la, đạp cửa không ngừng.
Lúc Lâm Tiếu thức giấc, tiếng pháo bên ngoài đã ngừng hẳn, mọi người trong thôn cũng đã chúc Tết nhau xong hết.
Lữ Tú Anh nấu một bình nước trên bếp lò, thấy Lâm Tiếu đã thức thì mang qua cho cô rửa mặt.
“Mẹ ơi, thôn mình không chúc Tết sao?” Lâm Tiếu vặn mở nắp cây nấm nhỏ, vừa thoa kem dưỡng da cho em bé vừa hỏi.
Lữ Tú Anh nói: “Đã chúc xong rồi.”
Lâm Tiếu ngạc nhiên, sao cô lại không nghe thấy gì hết thế?
Lâm Tiếu thay quần áo, Lữ Tú Anh đưa một bao lì xì cho Lâm Tiếu: “Tiền mừng tuổi đây.”
“Cảm ơn mẹ.” Lâm Tiếu vui mừng nhận lấy lì xì, hai đầu ngón tay lập tức mở lì xì ra đếm thử xem bên trong có bao nhiêu tiền mừng tuổi.
Mười đồng.
Lâm Tiếu ra khỏi phòng ngủ, anh hai và bà ngoại thấy cô thì chuyện đầu tiên là đưa tiền mừng tuổi.
Anh hai mười đồng, bà ngoại mười đồng, mợ cũng cho cô mười đồng.
Lâm Tiếu vô cùng ngạc nhiên, cô rất cố gắng kiềm chế lắm mới không lộ ra mặt: “Cảm ơn mợ, cảm ơn cậu, chúc mọi người năm mới vui vẻ.”
Người mợ keo kiệt của cô sao lại trở nên hào phóng như thế, Lâm Tiếu nghĩ mãi không hiểu.
Cô không biết lúc nãy nhân lúc mọi người đưa tiền mừng tuổi, Lữ Tú Anh cho Lữ Văn Kiến một bao lì xì một trăm đồng, tương đương với tiền sinh hoạt rất nhiều ngày của gia đình ba người họ rồi. Lữ Tú Anh đưa Lâm Tiếu và Lâm Dược Phi về, ăn Tết ở đây nhiều ngày như thế, bà không chịu thiệt thòi gì thì cũng không nên lợi dụng mãi như thế.
Một trăm đồng tiền mừng tuổi nán lại trong tay Lữ Văn Kiến được ba giây thì đã bị mợ lấy đi.
Lữ Văn Kiến không muốn đưa: “Đây là tiền mừng tuổi cô cho con mà.”
Mợ nói: “Cái gì mà cho con? Số tiền lớn như thế sao lại cho con được? Đây là cho người lớn đấy.”
Năm nay Lâm Tiếu ăn Tết dưới quê, tiền mừng tuổi cũng nhiều hơn so với năm ngoái.
Trải qua mừng một Tết, ở thêm hai ngày nữa rồi cả gia đình họ lên núi đốt giấy tiền, sau đó lái xe về nhà.
Lúc lên núi đốt giấy tiền, Lâm Tiếu đưa Tiểu Hoàng theo để leo núi, chỉ cho Tiểu Hoàng thấy nơi mà ban đầu mình tìm thấy nó: “Lúc đó em ở bên đó, ngay phía sau tảng đá kia kêu ẳng ẳng.”
“Gâu gâu.” Tiểu Hoàng chạy liên tục về phía trước, như thể nghe không hiểu Lâm Tiếu đang nói gì.
Lúc về nhà, Lâm Tiếu bế Tiểu Hoàng lên xe hơi, đột nhiên có hai con chó chạy đến, đứng bên ngoài xe hơi nhìn Tiểu Hoàng, Tiểu Hoàng cũng nhìn bọn chúng sủa lên.
Nghe có vẻ không giống đang cãi nhau, ngược lại như đang luyến tiếc nhau vậy.
Lâm Tiếu kinh ngạc nói: “Tiểu Hoàng làm quen được bạn bè mới trong thôn rồi sao.”
Lữ Tú Anh cũng lấy làm lạ: “Chúng ta chưa từng thả Tiểu Hoàng ra ngoài, làm sao nó quen được với những con chó khác được.”
Hai con chó kia chạy theo xe hơi được một đoạn, thấy sắp đến đầu thôn, Lâm Dược Phi đạp chân ga, chiếc xe nhanh chóng bỏ xa hai con chó ấy, bọn chúng lại đuổi theo thêm một đoạn nữa nhưng không đuổi kịp, thế nên cũng từ bỏ.
Lâm Tiếu hạ cửa sổ xe xuống, nhìn ra phía sau hét lên: “Sau này tao sẽ đưa Tiểu Hoàng về chơi với bọn mày tiếp.”
Lâm Dược Phi nâng cửa sổ xe lên: “Được rồi, đừng trêu chọc hai con chó đó nữa.”
Lâm Dược Phi đạp chân ga là vì muốn cắt đuôi hai con chó đó, nếu như cứ đuổi theo họ như thế, lỡ như chạy ra đến đầu thôn lại không biết đường về thì không tốt lắm đâu.
Sau khi về nhà Lữ Tú Anh không cho Tiểu Hoàng vào nhà, bà bắt Tiểu Hoàng nằm trong sân để mình kiểm tra một lượt, sau khi chắc chắn không có ve chó mới thở phào một hơi.
Bà cũng không biết Tiểu Hoàng có bạn mới từ khi nào, cũng không biết trên người bạn của Tiểu Hoàng có ve chó không, lỡ như lây lan ra thì phiền phức.
May là người Tiểu Hoàng vẫn sạch sẽ.
Lữ Tú Anh tắm rửa sạch sẽ cho Tiểu Hoàng trước, sau đó bà, Lâm Tiếu, Lâm Dược Phi đều tắm qua một lượt.
Thời gian tắm rửa của mỗi người rất dài nên máy nước nóng sẽ tự động ngắt giữa chừng, khi máy nước nóng sử dụng quá lâu thì nó sẽ tự tắt, ngừng một lát mới khởi động lại.
Lâm Tiếu tắm xong, hai gò má ửng hồng, nằm dài trên sofa nhà mình, học giọng điệu của mẹ nói: “Nhà cao cửa rộng cũng không bằng ổ chó của mình, vẫn là nhà mình thoải mái nhất.”
Mặc dù dưới quê rất vui nhưng có rất nhiều nơi không bằng được nhà mình được, nước tắm thì lạnh, chỉ có thể tắm nhanh rồi ra ngoài, còn ở nhà tắm thì rất thoải mái.
Lâm Tiếu nghỉ ngơi ở nhà hết hai ngày là phải đi học Toán Olympic.
Qua Tết, cách học của lớp Toán Olympic có chút thay đổi nhỏ, không chỉ lên lớp làm bài mà còn phát thêm bài tập về nhà cho bọn nhỏ làm nữa.
Lữ Tú Anh thấy Lâm Tiếu cầm bài tập về làm thì tò mò: “Sao bây giờ các con phải làm nhiều bài tập thế?” Trước đây không như vậy.
Lâm Tiếu nói: “Vì sắp phải tham gia cuộc thi Toán học Hoa La Canh Cup rồi.”