Trọng Sinh 1988 Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại ( Dịch Full )

Chương 515 - Chương 515.

Chương 515. - Chương 515. -

Lữ Tú Anh ngạc nhiên: Cuộc thi gì? Ngày thi là ngày nào?”

Lâm Tiếu nói lại lần nữa: “Cuộc thi Toán học Hoa La Canh Cup, mọi người thường hay gọi là cuộc thi Hoa Cup.”

Còn về cuộc thi Hoa Cup này là gì thì Lâm Tiếu không thể giải thích rõ được: “Cuộc thi Hoa Cup chính là vậy, là cuộc thi Toán Olympic có rất nhiều học sinh tiểu học tham gia, tất cả học sinh của phòng giảng dạy đều đăng ký hết.”

Lữ Tú Anh kinh ngạc hơn: “Đã đăng ký rồi à? Đăng ký khi nào thế?”

Lâm Tiếu: “Trước kỳ nghỉ đông đó.”

Lữ Tú Anh cao giọng: “Sao con lại không nói cho mẹ và anh con biết vậy?”

“Con quên mất.” Lâm Tiếu thấp thỏm nhìn mẹ.

Lữ Tú Anh dịu giọng: “Mẹ không tức giận, mẹ chỉ hơi ngạc nhiên thôi.”

“Cuộc thi này không thu phí đăng ký sao?” Lữ Tú Anh hỏi.

Lâm Tiếu: “Có chứ.”

Lâm Tiếu dùng tiền tiêu vặt của mình để đóng phí đăng ký, tiền tiêu vặt của cô đã tăng gấp đôi rồi, bình thường cô không dùng hết mà nhét tiền vào ống heo của mình để tiết kiệm, như vậy khi gặp được sách hoặc đồ dùng học tập mình thích thì dùng tiền đó mua.

Lâm Tiếu cũng dùng kho tiền của mình để đóng phí đăng ký của cuộc thi Hoa Cup.

“Vậy khi nào cuộc thi này của con thi vậy?” Lữ Tú Anh hỏi.

Lâm Tiếu: “Vòng sơ tuyển rơi vào chủ nhật tuần đầu tiên của tháng ba.”

Lữ Tú Anh nhìn lên lịch treo tường: “Chủ nhật tuần sau là thi rồi à.”

“Ôi trời, con nói thi vòng sơ tuyển, vậy sau vòng sơ tuyển sẽ còn thi nữa, khi nào thì thi?” Lữ Tú Anh hỏi.

Lâm Tiếu lắc đầu: “Không biết.” Cô nói với mẹ: “Phải qua vòng sơ tuyển mới được thi vòng tiếp theo.”

Cho nên đối với chuyện không biết khi nào vòng thi sau được tổ chức Lâm Tiếu không hề sốt ruột, nếu như cô không thể qua được vòng sơ tuyển thì không cần biết, nếu như cô có thể qua được thì đến lúc đó biết cũng còn kịp.

Lữ Tú Anh: “Được thôi, vậy con chuẩn bị thi cho thật tốt nhé.”

Bộ dạng không đáng tin của Lâm Tiếu, đăng ký thì không nói cho gia đình biết, thi vòng sau thì không biết khi nào, Lữ Tú Anh cảm thấy không thể dựa hết vào Lâm Tiếu được, cần có người lớn đi nghe ngóng rõ ràng, nếu không đến lúc đó Lâm Tiếu nhớ nhầm thời gian thi cũng không biết chừng.

Tối đến, Lâm Dược Phi về nhà, Lữ Tú Anh xem chuyện này như một trò cười kể lại cho con trai mình nghe: “Trước kỳ nghỉ đông, Tiếu Tiếu dùng tiền tiêu vặt của mình để đóng phí đăng ký cuộc thi cuộc thi Toán học Hoa La Canh Cup.”

Lâm Dược Phi cũng ngạc nhiên: “Hả?”

“Tiếu Tiếu, sao em lại tự đóng phí đăng ký thế?” Lâm Dược Phi gọi Lâm Tiếu qua.

Lâm Tiếu không hiểu vì sao mẹ và anh hai đều ngạc nhiên về chuyện này: “Tự con tham gia cuộc thi Toán Olympic nên tự đóng phí đăng ký thôi.”

Lâm Tiếu cảm thấy chuyện này là lẽ đương nhiên.

Cô không hề tiêu hết tiền tiêu vặt hàng tuần của mình nên để dành được một khoản tiền nhỏ, cô muốn dùng tiền này để mua những thứ mình thích.

Cô thích đọc sách, thấy quyển sách mình thích thì dùng tiền tiêu vặt của mình mua, cô thích những dụng cụ học tập xinh đẹp, lúc thấy những dụng cụ mình muốn thì dùng tiền tiêu vặt mua về, cô thích Toán Olympic, muốn tham gia cuộc thi Toán Olympic thì dùng tiền của mình đóng phí đăng ký.

Lâm Tiếu cảm thấy tất cả đều như nhau cả.

Lữ Tú Anh lại nói khác: “Đăng ký thi là chuyện quan trọng, giống như học phí, tiền sách vở vậy, sau này mẹ sẽ có đóng cho con.”

Lâm Dược Phi: “Không, sau này anh đóng cho em.”

Lữ Tú Anh lấy làm lạ nhìn Lâm Dược Phi, không hiểu tại sao anh lại tranh những thứ này làm gì. Phí đăng ký thi chỉ có vài đồng, ai đóng mà không được.

Lâm Dược Phi đặt tay lên đầu Lâm Tiếu: “Nhớ kỹ, sau này nếu như có đăng ký thi gì đó, có phí đăng ký thì anh sẽ đóng cho em.”

“Trước kỳ nghỉ đông đóng hết bao nhiêu tiền anh trả cho em.”

Không đợi Lâm Tiếu trả lời, Lâm Dược Phi đã lấy ra mười đồng từ trong bóp: “Đưa chẵn đó, cho em hết.”

Lâm Tiếu vui mừng nhận lấy mười đồng, một tờ tiền mười đồng, Lâm Tiếu suy nghĩ một lúc, cô sẽ không bỏ nó vào ống heo mà nhét vào phong lì xì tiền mừng tuổi dưới gối.

Không cần dùng tiền tiêu vặt của mình đương nhiên Lâm Tiếu rất vui rồi.

Gần đây cô thật giàu có.

Lâm Dược Phi thấy em gái mình như một con ong bay đi bay lại trong nhà, chạy khắp nơi giấu tiền thì nở một nụ cười hoài niệm.

Chỉ có mình anh biết lý do tại sao anh lại phải kiên trì phải đóng phí đăng ký.

Anh đóng phí báo danh không chỉ là vì Tiểu Tiếu của hiện tại.

Mà còn là vì một Tiếu Tiếu treo đầy ảnh nhận huy chương trên tường nhưng bản thân không có duyên có được một tấm huy chương của mình của kiếp trước.

Bình Luận (0)
Comment