Theo những gì họ nói thì cuộc thi Hoa Cup gần đây nhất là vào năm 88, thật ra cũng chỉ mới được tổ chức vào ba năm trước nhưng Lữ Tú Anh lại cảm thấy thật xa lạ.
Vào năm 88, trên tivi phát sóng cuộc thi Hoa Cup lúc đó bà đang làm cái gì vậy?
Bà chuyển xuống làm giờ hành chính trong xưởng dệt bông, dành hết tám tiếng một ngày để làm việc trong xưởng, sau khi về nhà liền có vô số việc nhà đang chờ bà tới xử lý. Lúc đó trong nhà vẫn chưa có máy giặt quần áo, tất cả quần áo, drap trải giường đều phải giặt bằng tay, quần áo dơ và tất hôi của Lâm Dược Phi ném trên ghế sô pha đều được Lữ Tú Anh gom lại đem đi giặt sạch sẽ. Khi đó quần áo của một nhà ba người bọn họ cũng rất ít khi phải ra bên ngoài mua, đều là do chính tay Lữ Tú Anh khâu vá.
Tất cả thời gian ở nhà, không phải ngồi giặt quần áo thì chính là ngồi trên máy may.
Lữ Tú Anh hiếm khi bật tivi nhỏ màu đen trắng ở trong nhà lên xem.
Khi đó bà vừa rầu rĩ Tiểu Phi suốt ngày đi ra ngoài uống rượu, đánh bài với bạn bè xấu, vừa an ủi mình sẽ sớm vượt qua được, bà chờ đợi vị trí định sẵn suốt hai năm trời, cuối cùng cũng đến lượt của Tiểu Phi, Tiểu Phi lập tức có thể đến làm việc ở nhà máy.
Khi đó bà chỉ lo chăm chăm để ý tới chuyện của Tiểu Phi, còn Tiếu Tiếu thì lại im lặng và vô cùng hiểu chuyện nên Lữ Tú Anh lơ là Tiếu Tiếu.
Thời điểm đó Tiếu Tiếu vẫn chưa được học Olympic, cô cùng với những đứa trẻ khác ở trong khu tập thể học ở một trường tiểu học trực thuộc, bọn nhỏ trong khu tập thể nghiễm nhiên sẽ chọn vào học ở trường tiểu học trực thuộc, Lữ Tú Anh không hề nghĩ tới bất kỳ lựa chọn nào khác nên bà cũng không để ý đến việc giảng dạy hay môi trường học tập của trường tiểu học trực thuộc sẽ như thế nào và cả giáo viên chủ nhiệm của Tiếu Tiếu trông ra sao.
Khi đó thậm chí bà còn không phát hiện ra Tiếu Tiếu ở trường học bị giáo viên chủ nhiệm đối xử bất công và bị bạo lực ngôn từ làm cho tổn thương.
Bây giờ Lữ Tú Anh nghĩ lại vừa thấy may mắn nhưng cũng vừa thấy sợ hãi.
May mắn là chuyện này được Lâm Dược Phi phát hiện ra sớm, lập tức chuyển trường cho Tiếu Tiếu, còn sợ hãi là vì nếu người lớn không phát hiện ra thì không biết Tiếu Tiếu sẽ ra sao khi ở trong một ngôi trường như vậy.
Nói tóm lại, cho dù trên tivi liên tục chiếu báo cáo đặc biệt của cuộc thi Hoa Cup lần trước vào giờ vàng đi chăng nữa thì Lữ Tú Anh cũng chưa từng xem qua, nếu bà có coi thì bản thân bà cũng sẽ nghĩ cuộc thi Hoa Cup không liên quan gì tới nhà mình.
Nhìn những phụ huynh xung quanh đã sớm lên kế hoạch chuẩn bị cho con họ thật tốt, Lữ Tú Anh cảm thấy vô cùng xấu hổ, bà thậm chí còn chẳng biết Tiếu Tiếu đăng ký tham gia cuộc thi năm nay.
Cũng may Tiếu Tiếu tích góp đủ tiền tiêu vặt để trả lệ phí thi, Lữ Tú Anh lo rằng nếu Tiếu Tiếu không đủ tiền tiêu vặt thì liệu có phải con bé sẽ từ bỏ việc đăng ký luôn hay không?
Nếu là như vậy thì giáo viên chắc chắn sẽ liên lạc với bà.
Lữ Tú Anh ở trước cửa phòng giảng dạy hỏi vài người về cuộc thi Hoa Cup, có mấy phụ huynh nhiệt tình nói cho bà một số chuyện về cuộc thi, cũng có mấy phụ huynh khác chỉ lạnh nhạt nhìn bà một cái sau đó quay đầu sang chỗ khác.
Đương nhiên Lữ Tú Anh không có hy vọng xa vời rằng mọi người sẽ đối xử nhiệt tình với mình, có người giúp bà giải đáp thắc mắc là bà đã rất cảm kích rồi. Nhưng mà những ánh mắt lạnh nhạt của các bậc phụ huynh khác không khỏi khiến hai gò má của Lữ Tú Anh nóng lên, bà cảm giác về phương diện thi Olympic, những người khác đều đạt đến trình độ sinh viên đại học còn mình thì vẫn chỉ là một học sinh tiểu học mà thôi.
Bà ở đây lắng nghe ý kiến của những bậc phụ huynh khác tựa như là việc sinh viên muốn truyền đạt kiến thức đại học cho một học sinh tiểu học nhưng không biết phải nói như thế nào.
Có quá nhiều rào cản khiến người ta cảm thấy mình không thể nói nào rõ ra được.
Lữ Tú Anh phát hiện những nhà có con học Olympic đơn giản chỉ vì thích giống như đứa trẻ nhà mình không nhiều, đại đa số gia đình đều có kế hoạch cho con học Olympic để đoạt giải trong cuộc thi, tương lai xán lạn.