Gọi điện hỏi bên tổ chức cuộc thi nên làm thế nào trong tình huống như này, thầy Triệu thực sự không có kinh nghiệm trong chuyện này. Là một giáo viên, mỗi năm ông ấy lại mở mang thêm một ít kiến thức, học sinh luôn có thể tạo ra các loại thảm họa khác nhau mà ông không thể nào nghĩ tới.
Lâm Tiếu thấy vẻ mặt nghiêm túc của thầy Triệu, cô có chút sợ hãi, mặc dù cô không viết chữ lên thẻ dự thi nhưng cô cũng vừa mới biết là không được làm như vậy. Hóa ra viết chữ trên thẻ dự thi có thể bị coi là gian lận.
Sau giờ học, Lâm Tiếu ngồi trên xe đạp của mẹ mình, cô nóng lòng kể những chuyện này với mẹ.
"Mẹ, nơi thi của con là ở trung học số một, thầy Triệu bảo chúng con vào buổi chiều trước ngày thi một hôm đến nơi thi."
Lữ Tú Anh “ồ” một tiếng: "Nơi thi của các con không phải ở tiểu học mà ở trung học cơ sở à, cũng rất thuận tiện, trung học số một cách nhà chúng ta không quá xa."
Lâm Tiếu không hiểu vì sao nhất định phải đến nơi thi xem xem, cô khó hiểu hỏi: "Mẹ ơi, nơi thi đẹp lắm phải không ạ? Có phải trung học số một rất đẹp không ạ?"
Lữ Tú Anh “hì hì” cười một tiếng: “Đến xem nơi thi không phải ý đó.”
“Là để các con làm quen đường đi, xem phòng thi ở đâu, chỗ ngồi ở đâu, nhà vệ sinh ở đâu, xem trước để ngày thi không xảy ra bất kỳ sự cố gì.”
Đột nhiên Lâm Tiếu hiểu ra, thì ra đến xem thử nơi thi là có ý như này.
"Mẹ, thầy Triệu cũng bảo chúng con khi đi thi phải đeo đồng hồ."
Lữ Tú Anh gật đầu: "Được, mẹ sẽ lên dây cót đồng hồ và điều chỉnh thời gian trước cho con." Lữ Tú Anh có một chiếc đồng hồ hiệu Hoa Mai, mua hơn mười năm trước, dùng rất tốt.
Buổi tối, Lâm Dược Phi về nhà, nhìn thấy thẻ dự thi của Lâm Tiếu, anh cầm nó trong tay xem một lúc lâu.
Lâm Dược Phi hỏi: "Tiếu Tiếu, hôm đi thi anh sẽ lái xe chở em đi, mà giáo viên của em đã nói về những việc cần chú ý chưa?"
Lâm Tiếu nói lại một lượt cho anh trai nghe về những việc mà thầy Triệu nói với mình.
Lâm Dược Phi gật đầu: "Biết rồi."
Tối hôm sau, Lâm Dược Phi về nhà, anh vừa thay dép lê vừa gọi Lâm Tiếu: "Tiếu Tiếu, cho em cái này nè."
Lâm Tiếu vội vàng chạy tới, mỗi lần anh trai nói dùng giọng điệu này nói chuyện thì chắc chắn là có chuyện tốt.
Lâm Dược Phi đưa cho Lâm Tiếu một cái hộp: "Em tự mở ra xem đi."
Lâm Tiếu mở cái hộp ra, kinh ngạc kêu lên một tiếng, có một chiếc đồng hồ điện tử nằm trong cái hộp.
"Anh ơi, cái này là cho em sao?" Lâm Tiếu vui mừng hỏi.
Lâm Dược Phi mỉm cười: "Cho em đó, không phải em phải đeo đồng hồ đi thi sao?"
Lâm Tiếu: "Nhưng mẹ nói sẽ cho em mượn đồng hồ của mẹ."
Lâm Dược Phi: "Em không cần đeo đồng hồ của mẹ nữa, giờ em có đồng hồ của riêng mình rồi."
Lâm Tiếu đeo đồng hồ trên cổ tay mình, đồng hồ điện tử màu vàng, bên trên có con số trực tiếp hiển thị thời gian, vừa to vừa rõ ràng, dễ nhìn hơn nhiều so với chiếc kim nhỏ trên mặt đồng hồ của mẹ cô.
Cô mở tờ hướng dẫn sử dụng: "Đồng hồ điện tử Casio còn dạ quang."
Lâm Tiếu đã có chiếc đồng hồ đầu tiên của riêng mình.
Đeo đồng hồ vào, Lâm Tiếu cảm thấy mình giống như một người lớn.
Lâm Tiếu nhìn qua tờ hướng dẫn sử dụng của chiếc đồng hồ mới một lượt, cho đến khi mẹ thúc giục cô: "Tiếu Tiếu, con vẫn ổn chứ? Đừng ngồi ở trong nhà vệ sinh lâu quá."
Lữ Tú Anh cảm thấy thật quái lạ, Lâm Tiếu ở trong nhà vệ sinh đọc báo và tạp chí thì chẳng nói làm gì, nhưng sao đọc mỗi tờ hướng dẫn sử dụng thôi mà cũng ngồi lâu như thế.
Lâm Tiếu nghe mẹ thúc giục thì bình tĩnh lại, rửa tay rồi đi ra khỏi nhà vệ sinh, cô đã xem tờ hướng dẫn sử dụng của chiếc đồng hồ mới từ đầu tới cuối rồi.
Chiếc đồng hồ mới không thấm nước, có thể đặt báo thức, còn có dạ quang.
Lâm Tiếu gấp gáp chờ trời tối, sao trời còn chưa tối nhỉ? Cô không tưởng tượng nổi làm sao mà mặt đồng hồ có thể sáng lên ở trong bóng tối.
Lâm Dược Phi nhìn thấy bộ dáng nôn nóng của em gái, cười nói: "Không cần chờ trời tối, bây giờ em có thể chui vào trong chăn xem thử."
Lâm Tiếu vỗ trán, đúng vậy, sao cô không nghĩ ra ý kiến hay ho này chứ?
Lâm Tiếu lập tức xốc tấm chăn đã được xếp gọn lên, cầm đồng hồ dạ quang chui vào trong chăn: "Oa!" Cô ngạc nhiên mà mở to hai mắt, mặt đồng hồ quả thật phát ra ánh sáng lấp lánh màu xanh lá cây khi ở trong chiếc chăn tối om, trong bóng tối cũng có thể nhìn thấy thời gian một cách rõ ràng.
Chiếc đồng hồ mà anh trai tặng cho cô thật lợi hại.
Lâm Dược Phi thấy em gái chui vào trong chăn, thân thể nho nhỏ cuộn thành hình tròn thì cười ha ha: "Lâm Tiếu, em đã học lớp bốn rồi, sao còn non nớt như vậy hả?"