Lâm Tiếu đột ngột xốc chăn lên: "Em non nớt ở chỗ nào?"
"Anh hai, nếu lúc anh học lớp bốn mà có đồng hồ dạ quang, anh có thể nhịn được mà không chui vào trong chăn không?"
Lâm Dược Phi ngẫm nghĩ, ngậm miệng lại.
"Mẹ ơi, ngày mai con có thể mang chiếc đồng hồ mới này đến trường không?" Lâm Tiếu hỏi.
Lữ Tú Anh đồng ý: "Được, nhưng mà con không được tháo ra." Đồng hồ tháo ra rồi dễ bị mất, còn luôn đeo trên cổ tay thì sẽ không sao.
Lâm Tiếu gật đầu: "Con chắc chắn sẽ không tháo ra."
Sao cô có thể tháo chiếc đồng hồ mới này ra chứ, cô còn hận không thể đeo nó ngay cả lúc đi ngủ.
Ngày hôm sau, Lâm Tiếu đi tới lớp học, vội vã khoe chiếc đồng hồ mới với nhóm bạn: "Mặt đồng hồ dạ quang sẽ phát ra ánh sáng màu xanh lá cây khi ở trong bóng tối."
Vương Hồng Đậu, Diệp Văn Nhân và Trần Đông Thanh đều rất tò mò chiếc đồng hồ sẽ trông như thế nào khi phát sáng.
Lâm Tiếu nhíu mày: "Nhưng mà trong trường không có chăn."
Cũng may trong trường có ngăn bàn, Lâm Tiếu cho bàn tay đeo đồng hồ vào sâu bên trong ngăn bàn, Trần Đông Thanh đứng ở bên cạnh giúp đỡ, cầm hai quyển sách che trước ngăn bàn, chỉ chừa lại một khe hở nho nhỏ cho Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân lần lượt dán mắt vào để quan sát.
"Tớ nhìn thấy rồi, đúng thật là có ánh sáng màu xanh lá cây."
Hai tay của Trần Đông Thanh cầm sách, nôn nóng nói: "Đến lượt tớ."
Diệp Văn Nhân đổi vị trí cho Trần Đông Thanh, nhận lấy sách ở trong tay cậu bé, chặn ánh sáng ở bên ngoài ngăn bàn, Trần Đông Thanh khom lưng dán mắt vào: "Là màu xanh lá cây."
Viên Kim Lai đi tới, khó hiểu mà nhìn bốn người bọn họ: "Mấy cậu đang làm gì vậy?"
Sau khi biết bọn họ đang nhìn đồng hồ dạ quang, Viên Kim Lai nói: "Tớ đã có đồng hồ dạ quang từ lâu rồi."
Vương Hồng Đậu quay lưng lại với Viên Kim Lai nói: "Có ai hỏi cậu ấy đâu."
Có đồng hồ dạ quang thì có gì hơn người chứ.
"Haiz." Vương Hồng Đậu thở dài, đúng là có đồng hồ dạ quang rất tuyệt, cô bé cũng muốn có một chiếc đồng hồ dạ quang.
Vương Hồng Đậu hỏi: "Lâm Tiếu, cậu làm thế nào mà cha mẹ đồng ý mua đồng hồ dạ quang cho cậu vậy?"
Lâm Tiếu nói thật: "Tớ có cuộc thi Olympic vào Chủ nhật, thầy Triệu bảo chúng tớ đeo đồng hồ để nhìn thời gian, vậy nên anh trai đã mua cho tớ."
Vương Hồng Đậu liên tục lắc đầu, nếu tham gia cuộc thi Olympic mới được mua đồng hồ thì e là cả đời này cô bé cũng sẽ không có đồng hồ.
Thứ bảy chỉ học mỗi buổi sáng, sau khi tan học, Lâm Tiếu đeo cặp sách đầy ụ ở trên lưng đi ra cổng trường, trông thấy mẹ đang đứng ở cổng trường, không có xe đạp ở bên cạnh.
"Mẹ ơi, mẹ đi bộ tới đón con hả?" Lâm Tiếu cảm thấy kỳ lạ hỏi.
Lữ Tú Anh đỡ lấy cặp sách ở trên vai Lâm Tiếu: "Anh của con chạy xe tới đây, đang đứng ở ngã rẽ phía trước, chúng ta qua đó đi." Bây giờ ở cổng trường có rất ít người lái xe đến đón con, Lâm Dược Phi cố ý đứng cách xa một chút.
"Chúng ta tùy tiện ăn ở bên ngoài một chút, sau đó chở con đến xem trường thi." Lữ Tú Anh nói.
Sau khi Lâm Tiếu lên xe, Lâm Dược Phi lái xe đi được một đoạn thì hỏi: "Tiếu Tiếu, bây giờ em còn say xe không?"
Lâm Tiếu lắc đầu: "Anh hai lái xe thì không bị say, nhưng đi xe buýt vẫn còn bị say."
Lâm Dược Phi cẩn thận hỏi lại: "Bây giờ em không bị say xe chút nào sao?"
Lâm Tiếu: "Không say."
Lâm Dược Phi yên tâm: "Được, vậy ngày mai có thể lái xe chở em đến cuộc thi." Nếu Lâm Tiếu say xe thì không nên để cho em ấy ngồi xe, đỡ phải tới giờ thi rồi mà vẫn còn bị say, ảnh hưởng tới việc giải đề.
Đi được nửa đoạn đường dẫn tới trung học số một, Lâm Dược Phi dừng xe ở trước cửa một quán mì mà anh đã từng ăn thử. Mỗi người gọi một chén mì, Lâm Tiếu nhìn chằm chằm vào tấm bảng nhỏ màu đen được treo trên tường, gọi một phần mì sốt cà chua trứng.
"Có muốn ăn chân gà không?" Lữ Tú Anh hỏi.
Lâm Tiếu do dự một giây: "Dạ muốn."
Lữ Tú Anh gọi ông chủ: "Cho thêm một cái chân gà."
Mì sốt cà chua trứng ăn rất ngon, chân gà cũng như vậy, Lâm Tiếu hạnh phúc mà ăn xong mọi thứ, không thừa lại một tí nào: "Mẹ ơi, con cảm thấy bữa trưa ăn rất ngon, không hề tùy tiện." Vốn dĩ không phải ăn tùy tiện một chút như mẹ nói.
Lâm Dược Phi nhân cơ hội hỏi: "Thế mì trong quán ăn ngon, hay là mì mẹ nấu ngon?"
Lâm Tiếu không nhảy vào cái hố mà anh trai đào: "Mì trong quán ăn ngon, nhưng mà mì mẹ nấu ngon hơn."
Lâm Dược Phi: "Đứa nhóc lanh lợi này, lau miệng sạch sẽ đi rồi chúng ta đi xem trường thi."
Tới cổng trường trung học số một, Lâm Dược Phi vẫn đậu xe ở chỗ cách đó một khoảng, ba người cùng đi vào. Lâm Tiếu nhìn cánh cổng rộng lớn đầy khí thế của trung học số một và các tòa nhà giảng đường ở bên trong, nói to: "Mẹ ơi, trung học số một lớn quá."
Lữ Tú Anh: "Tất nhiên rồi, trung học số một là trường trung học tốt nhất ở thành phố của chúng ta."
Lâm Tiếu lập tức có lý tưởng mới: "Mẹ ơi, con muốn vào trung học số một."