Trọng Sinh 1988 Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại ( Dịch Full )

Chương 531 - Chương 531.

Chương 531. - Chương 531. -

Lữ Tú Anh trừng mắt với Lâm Tiếu một cái: "Không dẫn theo." Làm gì có ai di thi mà mang chó theo.

Lâm Tiếu nói tạm biệt với Tiểu Hoàng: "Tiểu Hoàng, hôm nay không thể dẫn em theo rồi, đợi chị trở về sẽ chơi cùng em."

Lữ Tú Anh thúc giục Lâm Tiếu ra ngoài: "Đi mau đi mau."

Đến cổng trường trung học số một, hôm nay đường chắn kéo dài ra hơn rồi, Lữ Tú Anh và Lâm Dược Phi dừng ở nơi cách cổng trường mười mấy mét, nhìn Lâm Tiếu tự đeo balo bước vào trường thi.

Lâm Dược Phi nhìn thấy dáng vẻ vô cùng căng thẳng của Lữ Tú Anh, an ủi nói: "Tiếu Tiếu chắc chắn sẽ làm bài được mà, mục tiêu của em ấy đều là thi được điểm tối đa."

Qua được vòng sơ khảo là điều chắc chắn.

Lâm Tiếu quen cửa quen nẻo mà đi vào trường thi, ngồi xuống chỗ ngồi của mình, đặt bút viết ở phía trước nhất của bàn, hai chân không dám tùy tiện lắc lư, lắc nhẹ một cái đã đá phải bục giảng phía trước.

"Đặt hết cặp sách lên trên mặt đất trước bục giảng." Giám thị coi thi bước vào phòng thi, nói với các bạn học.

Lâm Tiếu có chút đau lòng đặt cặp sách của mình xuống đất, cặp sách của cô sạch sẽ lắm, đất xi măng trong phòng học cũng không biết có sạch không nữa.

Trước khi thi mấy phút, có một giám thị coi thi bước vào, ánh mắt của các bạn học trong phòng thi đều đổ dồn về tay cô ấy, trong tay cô giáo cầm một bì thư lớn, bên trong chứa bài thi.

Lâm Tiếu nhìn thấy cô giáo giơ bì thư lớn lên quơ quơ trước mắt cô ấy, sau đó mới đặt bài thi lên bục giảng rồi xé ra, từng dãy lần lướt truyền xuống phía sau: "Trước khi tiếng chuông reo thì không được làm bài."

Sau khi Lâm Tiếu cầm được bài thi, nhìn chằm chằm vào đề bài trên tờ giấy, nhanh chóng tính toán đáp án ở trong lòng.

"Keng keng keng" Cuối cùng tiếng chuông cũng vang lên rồi, Lâm Tiếu cầm bút lên, nhanh như bay mà viết ra hết mấy câu mình đã tính trước trong lòng lúc nãy, sau đó mới tiếp tục viết những câu sau.

Hì hục viết hết tất cả câu hỏi mà không bị ngắt quãng, Lâm Tiếu cầm bài thi lật qua lật lại để kiểm tra.

Kiểm tra xong lần một, lại kiểm tra lần thứ hai.

Giám thị coi thi ngồi trên bục giảng, ánh mắt nhiều lần rơi trên bài thi của Lâm Tiếu, tốc độ làm bài thi của Lâm Tiếu quá nhanh rồi, là người đầu tiên lật giấy trong cả phòng, mỗi lần Lâm Tiếu lật giấy xong phải qua một lúc thật lâu thì trong phòng thi mới có bạn học thứ hai lật giấy.

Giám thị coi thi rất tò mò, Lâm Tiếu là cực kỳ giỏi hay là không biết làm bài nên viết vớ vẩn.

Sau khi Lâm Tiếu kiểm tra bài thi hai lần xong, chán chường mà ngồi vẽ người que trên giấy nháp, sau khi vẽ một người que mới đột ngột hoàn hồn rồi, cô đang thi kia mà, rồi lại kiểm tra thêm lần thứ ba.

"Reng reng reng" Tiếng chuông thu bài thi cuối cùng cũng vang lên, Lâm Tiếu lập tức cầm đưa thi bằng hai tay cho giám thị coi thi.

Nộp bài thi xong Lâm Tiếu thu dọn cặp sách chuẩn bị đi ra bên ngoài, đột nhiên ý thức được một vấn đề nghiêm trọng, lập tức vòng trở lại hỏi: "Cô ơi, em có viết tên chưa ạ?"

Lâm Tiếu sốt ruột mà trán đổ đầy mồ hôi, vậy mà cô lại không nhớ là mình có viết tên hay chưa.

Cô kiểm tra bài thi ba lần, nhưng mỗi một lần đều không có kiểm tra tên của mình, lúc ban đầu cô có viết tên không?

Giám thị coi thi nhìn thấy dáng vẻ sốt ruột của Lâm Tiếu, đặt bài thi trong tay xuống, giúp Lâm Tiếu lật xem một lần: "Em tên gì?"

"Lâm Tiếu ạ, Lâm trong rừng cây, Tiếu trong nụ cười."

Giám thị coi thi lật tìm được một nửa, dừng lại nói: "Tờ này của em này, đây, Lâm Tiếu, em có viết tên ở đó kìa."

Ngón tay của giám thị coi thi chỉ trên họ tên và số báo danh của Lâm Tiếu. Lâm Tiếu đến gần nhìn, lại nhanh chóng đối chiếu với số báo danh mình sớm đã học thuộc từ trước một lần, không có gì sai sót.

Cô nở một nụ cười: "Cảm ơn cô ạ."

Hơ, đúng thật là nguy hiểm quá đi, sao cô có thể quên chuyện mình có viết tên hay không cơ chứ.

Bình Luận (0)
Comment