Lâm Tiếu thấy các bạn ngồi phía trước đang quay đầu, vừa vỗ tay vừa nhìn cô. Vương Hồng Đậu cười lộ tám cái răng, ánh mắt Trần Đông Thanh nhìn cô cũng đầy sự kiêu ngạo.
Ban đầu Viên Kim Lai chỉ vỗ tay, sau đó nhanh chóng biến thành đập bàn.
Lam Tiếu nhìn Viên Kim Lai, trừng mắt với cậu bé.
Viên Kim Lai đang đập bàn hăng say, thầy Đào cũng không chịu nổi nữa, lên tiếng về việc giữ kỷ luật: “Viên Kim Lai em ngồi yên đó, mọi người yên lặng nào, chúng ta bắt đầu học nào.”
Lâm Tiếu thở phào nhẹ nhõm, cảm giác bị nhiều bạn nhìn đúng là kỳ cục quá đi.
Đúng là lạ, sao trường học lại biết chuyện cô vào trận chung kết được?
“Sao trường lại biết chuyện con được vào trận chung kết thế ạ?” Sau khi về nhà, Lâm Tiếu nói ra thắc mắc trong lòng mình.
Lữ Tú Anh cười: “Đương nhiên là trường biết rồi, thành phố chúng ta chỉ có con và Chu Tuệ Mẫn lọt vào vòng chung kết, trong trường có một học sinh lọt vào vòng chung kết, đây là thành tích của trường mà.”
Lâm Tiếu không hiểu: “Olympic Toán của con đâu có học ở trường ạ, sao lại thành thành tích của trường được?”
Lữ Tú Anh: “Nhưng con học Toán học ở trường mà, Toán học là cơ sở cho Olympic Toán đó.”
Lâm Tiếu nghĩ, đồng ý với cách nghĩ của mẹ: “Được rồi, con lấy được giải cũng có công của cô Lưu, còn có cả phần của thầy Đào và cô Từ nữa.”
Lữ Tú Anh cười: “Sao lại có cả phần của cô Từ vậy?”
Lâm Tiếu ăn ngay nói thẳng: “Hồi đầu là cô Từ dạy con cách nhận chữ, viết chữ mà.”
“Nếu con không biết viết chữ thì sao con có thể thi kỳ thi kiểm tra năng lực được, không biết viết chắc chắn không lấy được giải rồi.”
Lữ Tú Anh cười lớn: “Thế đúng là phải có một phần công lao của cô Từ rồi.”
Hôm sau lúc Lâm Tiếu đi học, phát hiện có một tờ giấy báo tin mừng lớn được treo ở bảng thông báo ở cổng trường, đại khái là mấy chuyện hiệu trưởng đã nói trong buổi lễ chào cờ hôm qua.
Trên giấy báo tin mừng viết tên của các bạn đoạt giải nhất, nhì, ba của cuộc thi Hoa Cup, tên của Lâm Tiếu được viết lên đầu hai lần, cô lấy được giải nhất, còn tiến vào vòng chung kết.
Tên của người vào vòng chung kết được viết một mình một hàng, cỡ chữ cũng lớn hẳn.
Trong vòng một đêm, Lâm Tiếu trở thành người nổi tiếng trong trường.
Lúc cô đi vệ sinh cũng có thể nghe thấy tên của mình, may là các bạn khác lớp không biết cô trông ra sao. Lâm Tiếu đi vào sân trường, mọi người xung quanh đều đang bàn về cô, nhưng không hề biết người đang được bàn tán đang đi ngang qua đó.
Hai người Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân đi bên cạnh Lâm Tiếu, nhanh chóng học được cách bình tĩnh khi nghe thấy tên Lâm Tiếu, dường như bọn họ không phải đang kéo tay của Lâm Tiếu.
May là sự quan tâm của mọi người chỉ trong thời gian ngắn, giấy báo tin mừng trên bảng thông báo treo hai ngày, mọi người cũng không bàn tới chuyện này nữa.
Cuộc sống ở trường của Lâm Tiếu lại hồi phục tĩnh lặng như thường, cô lại trở về làm cô gái bình thường học lớp 4/4.
Trưa thứ năm, chuông cuối giờ vang lên, Lâm Tiếu lấy một phiếu cơm từ quyển sách ra, trao đổi ánh mắt với Vương Hồng Đậu, Diệp Văn Nhân, chờ tới lúc thầy nói tan học thì chạy đến nhà ăn.
Nhưng Lâm Tiêu chưa chạy ra ngoài, thầy Đào đã gọi cô lại từ cửa lớp: “Lâm Tiếu, anh trai em tới đón em.”
Khuôn mặt Lâm Tiếu kinh ngạc, sao anh lại tới đây đón cô?
Lâm Tiếu ngơ ngác đi theo thầy Đào, đúng là dáng của anh trai: “Anh ơi, sao anh lại tới đón em?”
Lâm Dược Phi nhìn Lâm Tiếu cười, không trả lời câu hỏi của cô, nói với thầy Đào: “Làm phiền thầy Đào rồi, trong nhà có việc, em đưa Lâm Tiếu về nhà nửa ngày, ngày mai Lâm Tiếu sẽ đi học bình thường.”
Lâm Tiếu càng kinh ngạc, anh xin nghỉ nửa ngày cho cô làm gì?
Lâm Tiếu vừa định mở miệng, anh nhìn cô. Lần này Lâm Tiếu hiểu ánh mắt của anh, anh đang cảnh báo cô đừng nói gì hết.
Lâm Tiếu nhịn không thắc mắc, bước ra khỏi tòa giảng đường với anh rồi ra tới cổng trường, cuối cùng cũng hỏi: “Anh, sao anh lại xin nghỉ cho em thế?”
Hóa ra hôm nay Lâm Dược Phi có hẹn với một vị lãnh đạo, nhưng người này lại cho anh leo cây, thế là Lâm Dược Phi có nửa ngày dư dả.
Lâm Dược Phi coi đi coi lại lịch trình, mấy chuyện sau đó không cần làm gấp, khó có được nửa ngày thảnh thơi, anh quyết định thực hiện lời hứa rất lâu về trước của mình.
“Không phải anh đã hứa sẽ đưa em đi chèo thuyền sao? Chiều nay anh đưa em đi.” Lâm Dược Phi nói với Lâm Tiếu.
Lâm Tiếu kinh ngạc đến nỗi mắt chữ O miệng chữ A, chiều nay không đi học, anh xin nghỉ để đưa cô ra ngoài chơi.
“Mẹ biết không anh?” Lâm Tiếu căng thẳng hỏi.
Lâm Dược Phi đưa tay về phía trước, Lâm Tiếu thuận theo hướng anh trai chỉ, thấy mẹ đang đứng ở bên xe ô tô.
Thấy Lâm Dược Phi dẫn Lâm Tiếu tới, Lữ Tú Anh nói: “Tiếu Tiếu còn chưa tới nhà ăn ăn cơm nữa, chúng ta đi ăn gì đó trước nhé, sau đó tới công viên chèo thuyền, Tiếu Tiếu muốn ăn gì nào?”
Trời ơi mẹ cũng ở đây sao?
Miệng Lâm Tiếu há to đến nỗi có thể nhét một quả trứng vào, anh và mẹ cùng đưa cô đến công viên chơi.
Trên thế giới này còn có chuyện tốt như thế sao?