Trọng Sinh 1988 Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại ( Dịch Full )

Chương 543 - Chương 543.

Chương 543. - Chương 543. -

Chào cờ, hát Quốc ca, đọc lời Tuyên thệ sau khi hạ cờ, sáng thứ hai tuần nào cũng có quy trình cố định thế này. Mà sáng hôm nay, sau khi chào cờ xong người đọc tuyên thệ sau khi hạ cờ không phải học sinh, mà là hiệu trưởng.

“Alo 1 2 3.” Hiệu trưởng thử mic.

“Thầy hiệu trưởng định làm gì nhỉ?”

“Sao lại là thầy hiệu trưởng nói?”

Các bạn học xung quanh Lâm Tiếu đều đang sôi nổi thảo luận.

“Hôm nay, thầy muốn tuyên bố một tin mừng.” Thầy hiệu trưởng hắng giọng, tiếng nói qua mic vang vọng khắp sân trường.

“Tại cuộc thi Toán học Hoa La Canh Cup năm nay, trường chúng ta có được thành tích đáng được chúc mừng. Có hai bạn đoạt được giải nhất, hai bạn đoạt được giải nhì, bốn bạn đoạt được giải ba. Trong số các bạn được giải ba, có bạn ở lớp 5/1.” Hiệu trưởng đọc tên bạn đó ra.

“Đoạt được giải nhất là bạn Trâu Tân Vinh lớp 6/2, bạn Lâm Tiếu lớp 4/4.”

Hiệu trưởng vừa nói xong, Diệp Văn Nhân kích động tới nỗi nắm chặt vai Lâm Tiếu: “Lâm Tiếu, cậu được giải nhất kìa.”

Cả sân trường òa lên như ong vỡ tổ, mọi người đều đang bàn luận. Những bạn ban nãy được hiệu trưởng đọc tên đều học lớp năm và lớp sáu, sao tự nhiên lại có một bạn học lớp bốn, lại còn được giải nhất nữa.

Hiệu trưởng đọc tiếp: “Bạn Lâm Tiếu trường chúng ta không chỉ đoạt được giải nhất, mà còn lọt vào vòng chung kết toàn quốc, sẽ thay mặt tỉnh chúng ta đi thi vào tháng bảy năm nay.”

Tiếng ồn ào bàn luận không dứt, các bạn học đều đang bàn tán.

Các bạn trong lớp Lâm Tiếu nhao nhao sang nhìn cô, các bạn đứng trước thì quay đầu nhìn, đứng sau thì kiễng chân lên.

Nhóm lớp ba đứng bên trái và lớp 5/1 đứng bên phải, các bạn đó cũng đều nhìn về phía Lâm Tiếu, mọi người đều đang thảo luận: “Ai là Lâm Tiếu thế?”

“Tớ biết tớ biết nè, để tớ nhìn xem, bạn gái đứng thứ năm từ dưới đếm lên của hàng đó.”

“Là bạn đang đeo cặp sách.”

“Không phải chỉ lớp năm mới được đăng ký sao? Sao em ấy mới lớp bốn mà đã được đăng ký rồi, lại còn vào được cả vòng chung kết toàn quốc nữa.”

“A tớ nhớ ra rồi, hồi trước bạn ấy có bài luận văn Toán học được đăng trên tạp chí đấy, bạn ấy giỏi lắm.”

“Sao em ấy lại đeo cặp thế?”

“Cậu ấy đeo cặp có phải là do trong cặp có tập đề bí mật, cần phải mang theo mọi lúc mọi nơi không?”

“Tớ thấy là cậu ấy cứ đeo cặp suốt thế thì có thể lấy sách ra bất cứ lúc nào.”

Lâm Tiếu nghe mấy bạn xung quanh nói chuyện, mặt đỏ bừng đến phát nóng lên. Mọi người nói chuyện ngày càng không đáng tin, sắp muộn giờ nên mới đeo cặp tham gia lễ chào cờ, không phải rất bình thường sao?

Rõ ràng tuần nào lớp nào cũng có những bạn làm như thế mà.

Lâm Tiếu bắt đầu hối hận vì mình đã dậy muộn vào sáng nay, rõ ràng hồi trước cô đều đến trường từ rất sớm, để cặp ở trong phòng giảng dạy rồi mới chạy đến sân trường, hôm nay là lần đầu tiên cô đeo cặp tham gia lễ chào cờ thì gặp phải cảnh cả trường đều nhìn thấy.

Sao lại xui thế này, dường như vận may của cô đều dùng hết vào hôm qua rồi.

Khi lễ chào cờ kết thúc, các lớp bên cạnh vẫn có người chạy đến nhìn cô, nghe mọi người xung quanh nói ai là Lâm Tiếu.

Khuôn mặt Lâm Tiếu đỏ bừng hết lên, kéo tay Diệp Văn Nhân chạy đến tòa giảng đường.

Chạy vào lớp với hơi thở dồn dập, Lâm Tiếu để cặp xuống chỗ ngồi, đột nhiên nghe thấy tên của mình.

Lâm Tiếu ngẩng đầu, nhìn thấy Trần Đông Thanh cùng mấy đứa con trai đang bước vào lớp học, Trần Đông Thanh đứng giữa mấy đứa con trai nói lớn tiếng: “Lâm Tiếu lọt vào vòng chung kết rồi, mọi người đều biết trận chung kết của cuộc thi Hoa Cup toàn quốc khó thế nào rồi đấy.”

“Mọi người đều xem trận chung kết của cuộc thi Hoa Cup trên tivi rồi chứ? Những tuyển thủ đó đều vô cùng vô cùng lợi hại.”

“Nghỉ hè này chúng ta có thể thấy Lâm Tiếu trên tivi rồi.”

Mọi người nghe thấy Trần Đông Thanh nói có thể nhìn thấy bạn mình trên tivi, nhất thời càng thêm hưng phấn: “Hôm nào trong kỳ nghỉ hè thế?”, “Ở đài nào thế?”

Mọi người đều nhao nhao lên hỏi.

Trần Đông Thanh cũng không biết hôm nào, mọi người đều nhìn sang chỗ ngồi của Lâm Tiếu: “Lâm Tiếu, hôm nào cậu lên tivi vậy?”

Nhiệt độ nóng bừng trên mặt Lâm Tiếu vừa rút xuống chút ít, lại bừng lên như cũ.

Cô trừng mắt nhìn Trần Đông Thanh, tự nhiên Trần Đông Thanh nói chuyện này ở trong lớp làm gì chứ?

Tiếng “leng keng” truyền ra, ba vòng trong ba vòng ngoài vây quanh Lâm Tiếu đều tản hết ra, Lâm Tiếu thở phào nhẹ nhõm, cảm giác như không khí quanh mình cũng trở nên trong sạch hơn.

Thầy Đào chủ nhiệm bước vào lớp cùng tiếng chuông: “Những lời ban nãy thầy hiệu trưởng nói lúc chào cờ, các em đều nghe hết cả chứ?”

Trong lòng Lâm Tiếu chợt có dự cảm không hay.

“Nghe rồi ạ!” Các bạn trong lớp sôi nổi trả lời.

Thầy Đào cũng kích động nói: “Lâm Tiếu của lớp chúng ta đạt được thành tích đáng được tuyên dương như thế ở Cuộc thi Toán học Hoa La Canh, mọi người cùng vỗ tay cho bạn ấy nào.”

Thấy Đào dùng sức vỗ tay đầu tiên, rồi cả lớp vang lên tiếng vỗ tay rào rào.

Bình Luận (0)
Comment