“Nhìn kìa, cậu trai mặc áo ngắn tay màu xanh lá ngồi hàng ba từ dưới đếm lên ấy.”
“Bạn nữ tóc thắt bím kìa.”
Trường tiểu học Đường Giải Phóng có hai học sinh lớp năm ‘lái xe lửa’ ở công viên trẻ em, hai người cũng là người nổi tiếng trong trường nên chỉ cần hỏi thăm là ra ngay.
Lâm Tiếu rất thích chạy xe lửa ở công viên trẻ em, cô nghe nói trong trường học của mình có học sinh lớp năm đang làm ‘công việc’ mà cô yêu thích vào mỗi cuối tuần, thế nên cô cực kỳ tò mò.
Trong giờ ra chơi, Vương Hồng Đậu dẫn Lâm Tiếu và Diệp Văn Nhân cùng đi tìm người. Phòng học của khối năm nằm ở tầng trên của khối bốn, ngày thường lúc Lâm Tiếu và các bạn lên lầu sẽ đi ngang qua dãy phòng của lớp một, hai và ba, nhưng dãy phòng của lớp năm và sáu nằm ở tầng trên nên các cô rất ít khi lên đó.
Rõ ràng là có cùng cấu trúc và cách bày trí nhưng không biết vì sao sau khi Lâm Tiếu bước lên lầu, cô lại cảm thấy mới mẻ, thậm chí còn hơi hồi hộp.
Có lẽ vì người trên tầng này đều là học sinh lớp năm và sáu, có lẽ vì việc nhìn vào trong qua lớp kính thủy tinh ở cửa sau phòng học là một chuyện vừa mới lạ vừa kích thích.
Gần đây bên ngoài phòng học của Lâm Tiếu luôn có người đứng dựa vào tấm kính để nhìn cô, rất nhiều bạn học tò mò muốn biết Lâm Tiếu - người đã lọt vào vòng chung kết của cuộc thi Hoa Cup khi mới học lớp bốn là người như thế nào. Vào giờ ra chơi, lúc Lâm Tiếu ra khỏi lớp học để đi vệ sinh cũng thường xuyên nghe được tiếng thì thầm xung quanh: “Ai là Lâm Tiếu vậy?”
“Kia kìa, kia kìa, người có tóc em bé đó.”
Ở trong trường học, Lâm Tiếu hơi khó chịu vì bị xem như là một con khỉ, nhưng bây giờ vị trí đã thay đổi, Lâm Tiếu biến thành người đi nhìn người khác, cảm giác không giống nhau chút nào.
Lâm Tiếu được Vương Hồng Đậu kéo tay, đi qua hai phòng học của lớp năm, nhìn thấy học sinh ‘lái xe lửa’ ở công viên trẻ em.
“Sau này chúng ta cũng sẽ có cơ hội phải không?” Lâm Tiếu nói ra điều mình mong chờ.
Vương Hồng Đậu gật đầu: “Nếu cậu muốn thì chắc chắn có thể.”
Bỗng nhiên, bạn học sinh ngồi bên cạnh cửa sau lớp học ngẩng đầu nhìn nhóm Lâm Tiếu đang đứng dựa vào tấm cửa kính. Ba cô nhóc la lên một tiếng, đồng thời ngồi xổm xuống, khom lưng chạy nhanh về phòng học của mình.
Sau khi trở về phòng học, ba người đưa mắt nhìn nhau, ai cũng không thể nhịn cười.
Vương Hồng Đậu cũng rất muốn đến công viên trẻ em để ‘lái xe lửa’, nhưng việc đó rất được săn đón, những người có thể đi đều là những học sinh xuất sắc về mọi mặt của trường học. Chưa nhắc tới thành tích của Vương Hồng Đậu, tính chiều cao thôi thì có lẽ cô bé đã chưa đạt chuẩn.
Diệp Văn Nhân không có hứng thú như hai người bạn của mình.
Người duy nhất có hy vọng là Lâm Tiếu, nhưng mỗi cuối tuần Lâm Tiếu lại phải học lớp Olympic Toán học. Cho dù xe lửa trong công viên thiếu nhi có thể chỉ chạy nửa ngày thì bây giờ bài tập trên trường càng ngày càng nhiều, Lâm Tiếu không dám chắc mình có thể làm hết trong chiều thứ bảy, có thể cô cũng phải làm bài vào chiều chủ nhật.
Tính như vậy, việc lái xe lửa ở công viên trẻ em là rất khó, nhưng bạn học có thể lái xe lửa thật là may mắn.
“Reng reng reng". Tiếng chuông vào học đã vang lên, cô Lưu lại ôm một chồng đề thi vào nói: “Chúng ta đã ôn tập xong chương một và chương hai. Tiết này chúng ta sẽ làm vài bài trắc nghiệm nhỏ cho chương một và hai.”
“Tất cả các em cất sách trên bàn đi nào.”
Cô Lưu vừa dứt lời, trong phòng học lập tức vang lên tiếng kêu than.
“Cô Lưu, cô lại tập kích tụi em nữa rồi.” Các bạn vừa cất sách giáo khoa đi một cách không tình nguyện vừa phản đối. Mọi người sợ nhất là những bài trắc nghiệm không báo trước thế này.
Cô Lưu cười tủm tỉm: “Sao có thể nói là tập kích được? Cô đã ôn tập chương một và chương hai cho các em rồi, phải cho các em làm trắc nghiệm nhỏ để kiểm tra kết quả ôn tập của các em chứ.”
Học kỳ nào cô Lưu cũng làm như vậy, trước kỳ thi cuối kỳ sẽ có ôn tập, trắc nghiệm nhỏ rồi lại ôn tập, trắc nghiệm nhỏ.
Diệp Văn Nhân nhìn lướt qua cuốn vở lỗi sai lần cuối. Cô bé học cách này từ Lâm Tiếu, Lâm Tiếu học theo Trần Đông Thanh, nói chúng là cách này có hiệu quả khá tốt. Sau đó cô bé từ từ cất hết sách vở trên bàn, Diệp Văn Nhân đã đoán được sẽ có bài kiểm tra này từ trước rồi.
Ngược lại, dường như Lâm Tiếu hơi luống cuống. Lâm Tiếu không những cảm thấy bất ngờ vì bài trắc nghiệm nhỏ này mà cô cũng chưa chuẩn bị gì cho kỳ thi cuối kỳ cả.
Sao lại phải thi cuối kỳ rồi?
Vừa mới thi giữa kỳ gần đây thôi mà!