Lữ Tú Anh xoa đầu Lâm Tiếu: “Sau này trong kỳ thi đừng viết về vui chơi trong cuộc sống, con cũng nên viết một chút những việc tốt.”
Lâm Tiếu buồn bã gật đầu: “Viết những việc này mới có điểm cao, tại sao đề bài làm văn không yêu cầu luôn mà còn muốn chúng con tự suy nghĩ để viết.”
Lữ Tú Anh nhớ mặc dù Lâm Tiếu có rất nhiều sách ngoại khóa, nhưng từ trước đến nay không mua cho Lâm Tiếu một cuốn sách văn mẫu nào: “Sau này mẹ sẽ mua cho con hai cuốn sách văn mẫu, sau khi đọc thêm các bài văn mẫu, con sẽ biết làm văn viết như thế nào.”
Mẹ không mắng cô, Lâm Tiếu nhanh chóng quên đi việc thi được chín mươi tư điểm môn Ngữ văn.
Cô lại được nghỉ hè rồi.
So với niềm vui của kỳ nghỉ hè, phiền lòng của việc thi chín mươi tư điểm môn Ngữ văn đã không có ý nghĩa. Mà mẹ lại không trách mắng cô nên Lâm Tiếu càng không quan tâm đến việc đó.
“Mẹ, khi nào bà ngoại đến nhà chúng ta ở?” Lâm Tiếu hỏi mẹ.
Lữ Tú Anh nói: “Bà ngoại con nói chờ con từ Trường Xuân về, bà lại tới ở.”
Lữ Tú Anh đã gọi điện thoại cho Lý Vân Châu từ sớm, Lý Vân Châu vốn muốn đến, nhưng khi bà ấy nghe nói Lâm Tiếu sẽ đến nơi khác tham gia một cuộc thi, lập tức nói không đến: “Tiếu Tiếu không ở nhà, mẹ đến làm chi.”
Lữ Tú Anh sửng sốt: “Mẹ, mẹ đến đây ở với con.”
Lý Vân Châu: “Ai muốn đến ở cùng với con, mẹ đến là gặp Tiếu Tiếu, chờ Tiếu Tiếu về mẹ lại đến.”
Lữ Tú Anh buồn bực cúp điện thoại, hoài nghi mình có còn là con gái của Lý Vân Châu nữa hay không.
Kỳ nghỉ hè này có chút đặc biệt đối với Lâm Tiếu, cô sắp đến Trường Xuân để tham gia một cuộc thi. Lữ Tú Anh và Lâm Dược Phi đều có chút lo lắng, lo lắng Lâm Tiếu có thể đạt được thành tích tốt trong cuộc thi hay không, lo lắng hơn là Lâm Tiếu một mình ra ngoài xa nhà có được hay không?
Tuy nói có giáo viên dẫn đội, nhưng giáo viên dẫn đội phải dẫn theo mấy học sinh, hơn nữa thầy cô giáo không giống với cha mẹ, nhất định là có chỗ không chăm sóc đến nơi được.
“Không thì con sẽ mua vé tàu cùng một chuyến tàu hỏa, đi cùng với Tiếu Tiếu và ở cùng khách sạn với Tiếu Tiếu. Nếu không được ở cùng phòng thì ở phòng bên cạnh chăm sóc em ấy.” Lâm Dược Phi nói.
Lữ Tú Anh nghe những lời Lâm Dược Phi nói, trừng mắt liếc anh một cái: “Con đang có suy nghĩ ngu ngốc gì thế?”
Bây giờ mỗi ngày Lâm Dược Phi đều rất bận, đi ra ngoài nhiều ngày như vậy nhất định sẽ làm trễ nải mọi việc. Càng quan trọng hơn là đi theo cả một chặng đường như vậy, Lâm Tiếu sẽ bị các bạn học cười chê.
“Bỏ đi, cũng nên rèn luyện tính độc lập cho con bé.” Lữ Tú Anh tự an ủi mình: “Những bạn học khác có thể làm được, Lâm Tiếu cũng có thể làm được như vậy.”
“Giáo viên dẫn đội sẽ trông chừng bọn trẻ, sẽ không có chuyện gì lớn xảy ra đâu.”
Lữ Tú Anh nói thì nói như vậy, nhưng mỗi ngày vẫn căn dặn Lâm Tiếu: “Ở ngoài phải theo sát thầy cô giáo, không được để tụt lại phía sau, có biết không?”
“Nếu bị lạc với đội, không cần gấp gáp, con nhớ kỹ số điện thoại của nhà, nếu gọi điện thoại về nhà không có ai nghe máy thì gọi điện thoại công ty của anh, không được nữa thì đến trạm nhắn tin cho máy nhắn tin của anh con. Ở bên ngoài muốn gọi điện thoại thì phải bấm mã vùng trước, con biết mã vùng của nhà chúng ta là số mấy không?”
Lâm Tiếu đọc một cách bất lực, mã vùng chỉ có 4 số, mẹ đã kêu cô đọc nó không biết bao nhiêu lần rồi.
Lâm Dược Phi mang về nhà một chiếc vali nhỏ để cho Lâm Tiếu mang theo khi đi ra ngoài. Chiếc vali màu đen nhìn rất tinh xảo lại đẹp đẽ, bốn bánh xe bên dưới kéo lên cũng rất thuận tiện nhưng Lữ Tú Anh lại đưa tay ra xách: “Cái vali này hơi nặng, vali rỗng đã nặng để đồ vào sẽ càng nặng hơn.”
“Nếu không, thay vì xách vali thì xách ba lô hay là túi dệt.”
Lâm Tiếu nghe lời nói của mẹ, vội vàng nói: “Con muốn xách cái vali này.” Chiếc vali nhỏ đẹp hơn túi vải nhiều: “Có bánh xe ở dưới, con có thể kéo vali đi, không nặng chút nào.”
Lữ Tú Anh: “Luôn có một số chỗ không kéo vali được, có một số đường không bằng phẳng, lúc đi lên cầu thang cũng chỉ có thể xách theo.”
Lâm Tiếu nói: “Không sao đâu, con xách được.”
Thu dọn hành lý là một công trình lớn, Lữ Tú Anh cũng không dám lo liệu nhiều việc, lo lắng Lâm Tiếu sẽ không tìm thấy nơi để đồ của mình, cũng không dám để Lâm Tiếu tự sắp xếp hết hoàn toàn, lo lắng cô sẽ không mang đủ đồ đạc khi lần đầu tiên đi xa nhà.