Phương Kính Phàm lại lấy ra một lọ cháo bát bảo đưa cho Lâm Tiếu: "Tớ cho cậu, cậu mời tớ ăn trứng luộc nước trà với dưa hấu đi."
Lúc cơm chiều Lâm Tiếu đã ăn rất nhiều nhiều thứ từ bạn học và thầy cô, ngoại trừ cháo bát bảo còn có xúc xích, bánh quy, bánh mì.
Sắc trời dần dần tối đi, tàu hỏa lên đèn.
"Buổi tối chín rưỡi tắt đèn." Nhân viên tàu đi qua từng thùng xe, cao giọng nhắc nhở.
Cô giáo Thường đã bảo mọi người lần lượt đi WC, đi múc nước, đi rửa mặt.
Lâm Tiếu để một ca nước sôi để nguội ở phía dưới bàn nhỏ, để sáng sớm ngày mai uống. Cô rửa tay đánh răng trước bồn rửa tay ở trong toa xe nhỏ hẹp, tàu hỏa nhoáng lên một cái, bàn chải đánh răng của Lâm Tiếu chọc đến trên mũi của mình.
"Ưm." Mũi Lâm Tiếu đau xót, đau quá
Hóa ra ngồi tàu hỏa không phải tất cả đều vui.
Giữa trưa ngày hôm sau, tàu hỏa đến trạm dừng: "Lấy hết đồ của mình ra đi, đừng để sót trên xe." Cô giáo Thường nhắc nhở mọi người.
Lâm Tiếu cùng Chu Tuệ Mẫn tay nắm đi ra nhà ga, liếc thấy có nơi giơ bảng "cuộc thi Hoa Cup".
Hóa ra có người của cuộc thi tới đón bọn họ
Đoàn người lên xe buýt của ban tổ chức, trên xe buýt đã có các đội từ tỉnh khác ngồi đợi ở phía trên, sau khi Lâm Tiếu lên xe lại đợi một hồi, lại có một đội khác đi lên, xe buýt mới đóng cửa chậm rãi xuất phát.
Xe buýt trực tiếp đưa đám người bọn họ đến khách sạn, trong khách sạn hai người một phòng, Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn ở cùng một phòng.
Hai người đều là lần đầu tiên ở khách sạn, sau khi cầm chìa khóa mở cửa phòng xong liền nhìn khắp nơi trong phòng, bên trong có hai giường, một cái bàn viết, một TV trong phòng còn có một phòng vệ sinh
Lâm Tiếu lấy nước sôi ở vòi nước, vui vẻ nói: "Có nước ấm."
Mùa hè có nước ấm có thể tắm, là một chuyện cực kỳ thoải mái, Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn thay phiên nhau, nắm chắc thời gian tắm một trận, thay quần áo sạch sẽ.
"Cốc cốc cốc" Cô Thường tới gõ cửa thông báo bọn họ: "Năm rưỡi tập hợp, đi ăn cơm tối, sau đó buổi tối đi gặp lãnh đạo."
Cơm tối là ăn ở căn tin trường học, sau đó lại đến khán phòng, đi vào khán phòng xong Lâm Tiếu phát hiện không ít bạn học đều mang theo khăn quàng đỏ, Chu Tuệ Mẫn cũng chú ý tới: "Chúng ta không mang khăn quàng đỏ, làm sao bây giờ?"
Lâm Tiếu: "Không mang thì không mang thôi."
Trong khán phòng có mấy người, đương nhiên Lâm Tiếu không biết ai cả. Có lãnh đạo bắt tay với bạn học, còn có lãnh đạo nói chuyện với bạn học: "Hy vọng các em sẽ có thành tích tốt."
Trong khán phòng có rất nhiều phóng viên, có người giơ máy ảnh chụp ảnh, có người giơ máy quay ghi hình.
Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn ngồi phía sau, không bắt tay với lãnh đạo cũng không nói chuyện với lãnh đạo. Sau khi đi ra khỏi khán phòng, Chu Tuệ Mẫn thấp giọng nói với Lâm Tiếu: "Tớ cảm giác mấy học sinh nói chuyện với lãnh đạo thì trước đó đã sắp xếp cho bọn họ muốn nói gì rồi."
Lâm Tiếu kinh ngạc nói: "Là sao?"
Một buổi tối rất kỳ lạ, sau khi Lâm Tiếu từ khán phòng trở về khách sạn, liền mời Chu Tuệ Mẫn: "Chúng ta cùng xem tivi đi."
Chu Tuệ Mẫn lắc đầu: "Tớ phải học."
Nếu như vậy, Lâm Tiếu cũng không thể xem tivi: "Vậy tớ cũng học." Cô đột nhiên nhận ra một vấn đề lớn: "Tớ không mang sách vở."
Lâm Tiếu và mẹ còn cả anh trai cùng thu dọn hành lý, người nói mang cái này, người nói mang cái kia, Lâm Tiếu đã mang gần như đầy đủ hết nhưng không ai nghĩ tới phải mang sách theo.
Chu Tuệ Mẫn hỏi: "Vậy cậu có muốn xem mấy quyển tớ mang theo không, có thể xem quyển tớ không xem."
Lâm Tiếu gật đầu: "Được."
Buổi tối, Triệu Hiểu Long tới gõ cửa phòng của đám Lâm Tiếu, gọi Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn đi đánh bài. Chu Tuệ Mẫn không đi, Lâm Tiếu cũng không đi, cô từ chối Triệu Hiểu Long, một lát sau nghe thấy thầy Triệu mở cửa phòng quát lớn: "Không được đánh bài, chờ thi xong mới được đánh, đêm nay tất cả đi ngủ sớm một chút."
Triệu Hiểu Long nói thầm: "Ngày mai còn chưa thi, ngủ sớm để làm gì chứ?"
Đúng vậy, ngày hôm sau còn chưa tổ chức cuộc thi, mà là tổ chức khai mạc.
Lâm Tiếu có chút sốt ruột cũng có chút khó hiểu: "Không phải chúng ta tới tham gia cuộc thi sao, sao đến ngày thứ ba mới thi vậy."
Cô giáo Thường cười nói: "Khai mạc cũng là một phần của cuộc thi."
Lâm Tiếu thấy khai mạc chán, hơn nữa bọn chúng không biết lãnh đạo đang nói chuyện ở trên bục. Phía dưới bục, Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn bỏ sách đã đọc ngày hôm qua ra đổi cho nhau.
Đến ngày thứ ba, cuối cùng cũng được thi.
Lâm Tiếu chưa từng vội vã muốn đi vào trường thi như vậy.
So với nghe lãnh đạo nói chuyện thì cuộc thi thú vị hơn.
Trường thi của Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn đều cùng một tầng, nhưng không ở cùng một phòng, hai người tách ra ở cầu thang, Chu Tuệ Mẫn buông tay Lâm Tiếu ra dùng lực nắm chặt nắm đấm: "Cố lên."
Lâm Tiếu nắm lại: "Cố lên."