Không khí của trường thi trận chung kết không giống với không khí vòng đấu loại và vòng thi bán kết.
Trường thi trận chung kết vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng loẹt xoẹt của ngòi bút ma xát trên giấy, tiếng nhẩm bài thi, thậm chí mỗi một lần tiếng lẩm nhẩm bài thi vang lên đều có vẻ tập trung. Tốc độ làm bài thi của học sinh tham gia trận chung kết tương đương với đại thể, không giống với trường thi vòng đấu loại và vòng bán kết, thậm chí có học sinh không làm được đề không ngừng lật đề.
Giáo viên giám thị ngồi trên bục giảng, không hề đi vòng liên tục trong trường thi, học sinh tiến vào trận chung kết ắt hẳn sẽ không làm bừa, cuộc thi như vậy có làm bừa cũng không có tác dụng gì, không phải chỉ sử dụng mấy công thức là có thể làm được.
Giáo viên giám thị có chút nhàm chán nhìn xuống, rất nhanh phát hiện một quy luật, trên trường thi người lật đề đầu tiên đều là nữ sinh đầu búp bê ngồi dựa vào bàn thứ hai.
Sau khi nữ sinh đầu búp bê lật đề xong, chưa đến 2 phút, trong phòng học lục tục vang lên tiếng lật đề, mãi đến khi tất cả học sinh đều lật bài thi đến một mặt khác.
Không, hai phút này cũng không phải cố định, lần đầu tiên lật đề chỉ có một phút đồng hồ, sau đó biến thành hai phút, năm phút.
Không hề nghi ngờ, nữ sinh đầu búp bê là này một người có tốc độ làm bài thi nhanh nhất trong phòng, với lại độ chênh lệch cũng không ngừng nhanh hơn so với những bạn học khác.
Nữ sinh đầu búp bê là tuyển thủ có thực lực rất mạnh sao?
Hay chỉ là ưu thế của cô thể hiện trên tốc độ làm bài.
Trong đầu giáo viên giám thị hiện lên vẻ tò mò, nhưng cô ấy cũng không đi xuống bục giảng quan sát bài thi của các thí sinh. Bởi vì giáo viên giám thị cũng không biết đáp án, nếu là cuộc thi toán tiểu học bình thường, giáo viên giám thị có thể tự tính nhẩm ra đáp án, nhưng là đề thi của trận chung kết cuộc thi Hoa Cup, giáo viên giám thị cũng không tin tưởng chính bản thân mình.
Mặc dù hiện tại đề bài thử lần một cũng khá đơn giản.
Ánh mắt giáo viên giám thị hướng tới ngoài cửa, trong hành lang có người của đài truyền hình cầm máy quay đang quay, chỉ có điều không làm ra động tĩnh gì lớn, chỉ sợ ảnh hưởng các em học sinh đang hết sức chăm chú làm bài, không có mấy người chú ý tới.
Nhiếp ảnh gia đi tới cửa phòng học, giáo viên giám thị đưa tay chỉnh sửa tóc tai một chút, ngồi thẳng người lại, ánh mắt nhìn về phía học sinh ở phía dưới.
Nhiếp ảnh gia đứng ở cạnh cửa trường thi chụp khung cảnh bên trong, mấy học sinh đều ngẩng đầu nhìn thoáng qua, sau đó lại vội vàng cúi đầu làm bài.
Chỉ có nữ sinh đầu búp bê ngồi ở hàng thứ hai kia, tuy rằng cũng cực kỳ gần cửa nhưng không hề để ý tới. Mãi đến khi cô bỏ bút xuống, nhẹ nhàng duỗi cái lưng mệt mỏi ra, mới nhìn thấy ở ngay phía trước mình tầm hơn một thước có một chiếc máy quay khổng lồ cồng kềnh đang quay phim.
Lâm Tiếu trừng to mắt, lộ ra vẻ kinh ngạc, máy quay phim đến chỗ mình, có phải có thể lên TV hay không?
Suy nghĩ như vậy chợt lóe lên trong đầu Lâm Tiếu, cô vội vã cúi đầu, kiểm tra bài thi.
Đề bài thi thử lần một cũng không khó, thầy Triệu đã đặt mục tiêu cho bọn họ là cố gắng lấy được điểm cao, thậm chí lấy điểm tối đa.
Lâm Tiếu bắt đầu đọc đề, nghiêm túc đọc lại đề bài một lần, mặc dù có hơi tốn thời gian nhưng là điều quan trọng, nếu nhìn nhầm đề bài có thể hoàn toàn trả lời sai
Lâm Tiếu kiểm tra bài thi một lượt.
"Reng reng —" Tiếng chuông kết thúc thi thử lần một kết thúc vang lên.
Giáo viên giám thị đứng lên tuyên bố: "Dừng làm bài, bỏ bút xuống, hai tay thả xuống."
Thu bài thi không giống như mọi khi là truyền bài thi từ cuối lên trên, mà là để học sinh bỏ tay xuống, sau đó hai giáo viên giám thị một trái một phải bắt đầu thu bài thi, bài thi của các học sinh đều do giáo viên thu lại.
Lâm Tiếu không dám cử động nhỏ, chỉ có mắt là nhìn theo giáo viên giám thị. Trận chung kết xem ra rất quy củ.
Sau khi thi thử lần một kết thúc, nghỉ ngơi nửa tiếng lại tiến hành thi thử lần thứ hai.
Trường thi và chỗ ngồi cũng không thay đổi, Lâm Tiếu để túi bút ở trên bàn không cần di chuyển, trực tiếp chạy vội đến nhà vệ sinh.
Trong lúc thi đi vệ sinh là khó nhất.
May mà nhà vệ sinh của tòa nhà giảng đường khá nhiều, thời gian nghỉ nửa tiếng cũng có vẻ dài, tuy trước cửa nhà vệ sinh có rất nhiều người xếp hàng nhưng Lâm Tiếu cũng không chậm trễ thời gian mấy.
Lâm Tiếu đi nhìn xung quanh trái phải, nghĩ rằng trên hành lang sẽ gặp được Chu Tuệ Mẫn, đáng tiếc không gặp được.