"Lâm Tiếu." Bả vai Lâm Tiếu đột nhiên bị đập một cái, cô quay đầu lại, nhìn thấy Triệu Hiểu Long cười lộ ra một hàng răng trắng.
"Đề bài vừa rồi rất đơn giản, cậu thấy sao?" Triệu Hiểu Long hỏi.
Lâm Tiếu gật đầu, đúng là rất đơn giản.
"Tớ đi vệ sinh trước." Triệu Hiểu Long nói một câu như vậy liền vội vàng đi tới nhà vệ sinh.
Lâm Tiếu nhìn trong tay Triệu Hiểu Long cầm túi bút trong suốt, chính xác ra là dùng túi đựng văn kiện trong suốt để làm túi bút, trên mặt hiện ra vẻ nghi hoặc, vì sao đi vệ sinh vẫn cầm túi bút.
Lâm Tiếu trở lại trường thi, xé một gói socola bỏ vào trong miệng, trước khi vào thi thầy Triệu chia cho mỗi bạn học hai miếng socola, để cho bọn chúng ăn trong lúc nghỉ ngơi.
Mùi socola tan ra trong miệng, Lâm Tiếu nheo mắt lại cẩn thận thưởng thức, socola ăn thật ngon.
Đúng lúc này, một nữ sinh mặc màu áo T-shirt màu đỏ tiến vào từ trước cửa, nói với hai học sinh khác trong phòng: "Tớ vừa đi vệ sinh xong, hai người các cậu đưa đồ cho tớ đi, mau đi vệ sinh đi. Hiện tại ít người hơn rồi."
Hai bạn học kia lần lượt đưa túi bút cho nữ sinh mặc áo phông đỏ kia, Lâm Tiếu nhìn một trong hai túi bút mà hai học sinh kia vừa đưa. A, rất nhanh Lâm Tiếu liền cẩn thận suy nghĩ, một cái túi trong đó là của mình, vừa rồi cái kia để ở chỗ nữ sinh mặc áo đỏ.
Vì sao?
Vì sao Triệu Hiểu Long đi vệ sinh lại cầm túi bút đi, ba học sinh trong trường thi của Lâm Tiếu cũng giữ túi bút hộ cho?
Lâm Tiếu nhìn thoáng qua túi bút trên bàn mình, bút máy, bút chì của cô, sau khi cô đi vệ sinh thì vẫn còn nguyên mà.
Chẳng lẽ sợ bị người ta lấy mất?
Nhưng mà đồ dùng cũng không đắt mà.
Các thí sinh nhao nhao trở về chỗ ngồi của mình, tiếng chuông vang lên, giáo viên giám thị ôm đề thi đi tới, bắt đầu phát đề thi của lần thi thử thứ hai.
Lâm Tiếu lấy được đề thi của phần thi thử thứ hai liền xem một lần, bất tri bất giác, cô đã hình thành thói quen như vậy. Biểu cảm trên mặt Lâm Tiếu dần nghiêm túc, đề thi của lần thi thử thứ hai thật sự khó hơn với thi thử lần một rất nhiều:
"Viết các số có ước số lẻ trong dãy số tự nhiên từ 360 đến 630."
Lâm Tiếu nhìn thấy đề bài câu thứ nhất liền sửng sốt hai giây, cho tới bây giờ cô chưa từng làm đề bài nào như vậy. Hai giây sau cô liền khôi phục lại tinh thần, cái này không phải là đang hỏi từ 360 đến 630 có bao nhiêu số bình phương sao.
Chỉ có điều những đề bài trước kia cô đã làm đều hỏi trực tiếp, hiện tại trên đề thi lại hỏi một góc độ khác.
Rất nhanh Lâm Tiếu liền viết đáp án xuống: "361, 400, 441, 484, 529, 576, 625."
Đề bài câu thứ hai, câu thứ ba, tiếp đó đều là như vậy, vỏ mới rượu cũ.
Chung quy phạm vi kiến thức toán tiểu học vẫn hữu hạn, trong phạm vi kiến thức như vậy muốn phát triển ra đề mới, đề khó, cũng chỉ có cách bình cũ rượu mới như vậy thôi.
Một chút thuật che mắt, cũng không chạy khỏi “hỏa nhãn kim tinh” của Lâm Tiếu, Lâm Tiểu làm mỗi một câu hỏi liền càng hào hứng thêm, cảm giác bản thân giống như Tôn Ngộ Không dùng gậy kim cô đánh yêu tinh vậy.
Không được, hiện tại không phải lúc thất thần, Lâm Tiếu vội vàng thu lực chú ý về, hết sức chăm chú nhìn đề bài cuối cùng.
Nhìn thoáng qua đề câu cuối cùng có chút rườm rà, chỉ có điều lượng tính toán như vậy không tính là gì với Lâm Tiếu, cô chỉ phải chú ý duy nhất một điều chính là cần bớt bước tính toán trên bài thi.
Thời gian thi thử lần thứ hai càng viộ vàng hơn so với thi thử lần một, thời gian còn lại không đủ để Lâm Tiếu kiểm tra lại tất cả đề bài. Lâm Tiếu lựa chọn kiểm tra thật kỹ, trước tiên kiểm tra câu khó trước, những câu dễ sai, những câu hỏi đơn giản đã nắm chắc bị cô bỏ qua không kiểm tra.
“Reng reng reng.” Tiếng chuông lại một lần nữa vang lên, Lâm Tiếu ngồi ở chỗ ngồi chờ giáo viên giám thị thu bài thi của cô.
Giáo viên giám thị kiểm kê bài thi một lần, xác định đã thu đủ tất cả mới cho phép thí sinh rời khỏi.
Lâm Tiếu đi xuống cầu thang, đứng chờ tập trung nhóm ở bên cạnh bồn hoa phía trước tòa nhà giảng đường mà thầy Triệu và cô Thường đã dặn.
"Thế nào, có làm hết không?" Sau khi thầy cô nhìn thấy Lâm Tiếu đi ra xong, liền vội vàng hỏi.
Lâm Tiếu gật đầu: "Đề thi không khó, đã làm hết rồi ạ."