Trọng Sinh 1988 Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại ( Dịch Full )

Chương 57 - Chương 57.

Chương 57. - Chương 57. -

Lâm Tiếu đổi sợ thành vui, hóa ra cô giáo Từ không định phê bình cô mà cô giáo đang giới thiệu cô với các bạn học!

“Lâm Tiếu, em đứng lên trên đây, tự giới thiệu về bản thân với các bạn học đi nào.”

Lâm Tiếu lần đầu tiên bước lên bục giảng, đứng trước mặt cả lớp mà nguyên nhân không phải bị phạt đứng nghiêm. Trái tim cô đập thình thịch, còn căng thẳng hơn cả lúc bị phạt đứng.

“Mình tên là Lâm Tiếu.” Nói tên của mình xong, Lâm Tiếu tạm dừng lại, tự giới thiệu bản thân thì phải nói gì nữa nhỉ?

Cô giáo Từ đứng bên cạnh nhắc nhở: “Em có sở thích gì không? Bình thường em thích làm gì, không thích làm gì?”

Lâm Tiếu: “Em thích nhảy dây, không thích ăn mướp đắng.”

Cô giáo Từ nhẹ nhàng mỉm cười, các bạn học cùng lớp nhao nhao gật đầu, bọn chúng cũng không thích ăn mướp đắng! Nên loại bỏ món mướp đắng ra khỏi thực phẩm của các gia đình!

Sau khi Lâm Tiếu giới thiệu bản thân xong, cô giáo Từ lại gọi tên cán bộ lớp, để chúng lần lượt đứng dậy.

“Lớp trưởng Chung Hiểu Khiết.” Phía cuối lớp học có một nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa, vầng trán đầy đặn đứng lên, nở nụ cười thân thiện với Lâm Tiếu.

“Cán sự học tập, Trần Đông Thanh.” Nam sinh ngồi vị trí bên trái ngay cạnh Lâm Tiếu đứng lên, Lâm Tiếu nghĩ thầm, cậu ấy thật trắng, trước kia cô chưa từng trông thấy một bạn học nào trắng như cậu ấy.

“Cán sự kỷ luật.”

“Cán sự thể dục.”

“Không chiếm dụng thời gian truy bài của các em để giới thiệu từng người một nữa, mọi người sẽ nhanh chóng quen biết nhau thôi. Các em có thể chủ động giới thiệu bản thân với bạn học mới trong giờ ra chơi nhé.”

Cô giáo Từ nhìn về phía Lâm Tiếu: “Có vấn đề gì thì em cứ hỏi lớp trưởng, cũng có thể hỏi cán bộ lớp. Các bạn cán bộ lớp phải nhiệt tình giúp đỡ bạn học mới nhé.”

Phần tự giới thiệu của Lâm Tiếu chỉ mất năm phút, cô giáo Từ bảo cô trở về chỗ ngồi: “Các bạn học, dựng thẳng sách Ngữ Văn lên, mở bài học đầu tiên ra nào.”

Cô giáo Từ đọc một câu, học sinh đọc theo một câu, tiếng đọc sách vang lên trong lớp học.

Tai của Lâm Tiếu rất thính, trong tiếng truy bài cô nghe thấy được Vương Hồng Đậu sau lưng nhỏ giọng nói: “Cứ tưởng hôm nay không cần truy bài nữa.”

Tiết đầu tiên ngày hôm nay là tiết Ngữ Văn của cô giáo Từ, sau khi truy bài xong xuôi thì lớp học lập tức bắt đầu.

Sau khi tiết học đầu tiên tan học, Trần Đông Thanh ngồi bên trái Lâm Tiếu hỏi: “Lâm Tiếu, cậu đã từng uống canh mướp đắng chưa?”

Lâm Tiếu trợn tròn mắt, lắc đầu liên tục: “Canh mướp đắng là gì?” Nghe thôi đã thấy đáng sợ quá!

Trần Đông Thanh để lộ nét mặt thất vọng, cậu bé đã hỏi cả lớp một lần, chỉ có mình cậu bé từng uống canh mướp đắng, bạn học khác chưa từng uống bao giờ. Vất vả lắm mới có một bạn học mới, thế mà bạn ấy cũng chưa từng uống nó.

Chẳng lẽ tất cả trẻ em trên thế giới này chỉ có mình cậu ấy mới bị bắt uống canh mướp đắng sao?

Trần Đông Thanh miêu tả chi tiết món canh mướp đắng với Lâm Tiếu: “Mướp đắng cắt thành lát nấu với nước, trừ mướp đắng và nước thì không cho thêm bất cứ thứ gì khác.”

“Sau khi nấu xong thì không ăn mướp đắng, chỉ uống canh thôi, bóp mũi uống một hơi hết một bát.”

Lâm Tiếu sợ ngây người: “Có bỏ đường vào không thế?”

Trần Đông Thanh: “Đương nhiên không bỏ!”

“Canh mướp đắng hạ hỏa giải nhiệt, cho đường vào sẽ không có tác dụng. Sau khi uống xong, cả miệng và đầu lưỡi đều đắng ngắt, lúc này uống nước đun sôi để nguội sẽ cảm thấy nước sôi rất ngọt ngào.”

Hai tay Lâm Tiếu siết chặt góc áo, giống như mới nghe kể một cực hình: “Vậy tại sao cậu phải uống canh mướp đắng?”

Trần Đông Thanh: “Để hạ hỏa giải nhiệt đó.”

“Ông nội nói tuổi tớ còn nhỏ, uống canh mướp đắng tốt hơn thuốc giải nhiệt.” Trần Đông Thanh nhíu mày, thật ra cậu bé bằng lòng uống thuốc giải nhiệt hơn.

Lâm Tiếu: “Tại sao phải hạ hỏa giải nhiệt?”

Trần Đông Thanh bất đắc dĩ thở dài: “Bởi vì tớ rất hay bị nhiệt, miệng thường xuyên bị lở loét, cổ họng sưng đau, thỉnh thoảng đi ngủ còn bị chảy máu mũi nữa...” Còn kèm cả vấn đề táo bón, nhưng chuyện này không thể kể với bạn học nữ được!

Lâm Tiếu trợn to hai mắt, cô cũng giống vậy!

“Tớ cũng hay bị nhiệt.” Đến giờ Lâm Tiếu vẫn còn nhớ rõ, hồi mới đi nhà trẻ cô không uống đủ nước, mà không uống đủ nước nên mới nhiệt và mắc bệnh, chính vì nguyên nhân đó nên cô mới không được đi học nhà trẻ nữa.

Hiện giờ, cô đã khá hơn khi còn bé một chút, nhưng những triệu chứng Trần Đông Thanh vừa nói vẫn thỉnh thoảng xuất hiện trên người Lâm Tiếu.

Bình Luận (0)
Comment