“Mẹ, sao mẹ không gọi con dậy?” Lâm Tiếu lao vào nhà vệ sinh, mở vòi nước đến mức độ tối đa, dội thẳng lên răng nhỏ của mình.
Lữ Tú Anh bê bữa sáng ra khỏi bếp, ngạc nhiên nói: “Mẹ đã gọi con rồi mà? Con đã ngồi dậy! Sau đó lại nằm xuống ngủ tiếp sao?”
Lâm Tiếu nhanh chóng huơ bàn chải đánh răng nhỏ chà đánh, bọt kem tràn đầy trên miệng, cô nhìn chằm chằm chính mình trong gương, nhíu mày.
Lúc nãy cô đã ngồi dậy rồi à? Sao cô không có chút ấn tượng nào vậy!
Hôm nay là ngày đầu tiên Lâm Tiếu đi học ở trường học mới nên Lữ Tú Anh đặc biệt dậy sớm làm món sủi cảo chiên Lâm Tiếu thích ăn, nhưng Lâm Tiếu chẳng có thời gian chậm rãi ăn sáng, cô vội vàng ăn hai cái rồi súc miệng ngay, lau rửa miệng sạch sẽ, thay quần áo, đi giày.
Lâm Tiếu tựa như một cơn lốc xoáy nhỏ, chạy tới chạy lui quanh nhà. Cuối cùng lúc cơn lốc nhỏ này quét tới cổng chính, Lâm Tiếu đứng ở cửa gọi anh trai: “Anh, nhanh lên nào!”
“Đến đây.” Lâm Dược Phi sải bước đi về phía em gái.
Lâm Tiếu dậy muộn mười lăm phút, tự cứu vãn lại mười phút: “Anh, năm phút còn lại phải nhờ vào anh!”
Lâm Dược Phi: “Yên tâm, đảm bảo không để em đến trễ.”
Lâm Tiếu ngồi trên xe đạp, tóm chặt quần áo của anh trai, tiếng gió gào thét lướt qua tai. Mãi cho đến khi tới được cổng trường học, Lâm Tiếu trông thấy có rất nhiều học sinh đang đi vào trong, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhiều người như thế, chứng tỏ cô không đến trễ.
Lâm Tiếu giẫm xà ngang xe đạp nhảy xuống, cất bước chạy vào trong.
Cổng trường học mới rất khí thế, từ lề đường đến cổng trường là một khoảng mặt đất bằng phẳng làm từ xi-măng.
Hai bên trái phải cổng trường đều có bốn học sinh lớp trên đứng trực, họ mặc đồng phục màu trắng xanh của đội Thiếu niên Tiền Phong, đeo khăn quàng đỏ rực rỡ.
Tám bạn học sinh trực cổng đứng cách nhau một khoảng, mặt đối mặt đứng nghiêm, giống như hai hàng bạch dương nhỏ.
Lâm Tiếu đi xuyên qua giữa bọn họ, ánh mắt hâm mộ.
Đột nhiên, một giọng nói rõ ràng hô to: “Chào!”
Tám cô cậu học sinh lớp trên đồng loạt giơ cánh tay lên, kính trọng chào hỏi theo nghi thức của đội Thiếu niên Tiền Phong.
Lâm Tiếu hoảng hốt giật mình, không dám cất bước tiếp.
Trường tiểu học Đường Giải Phóng nhiệt tình đón tiếp học sinh mới chuyển trường đến vậy sao?
Thế nhưng những anh chị lớp lớn này sao có thể biết được cô là học sinh mới chuyển trường đến?
Đột nhiên, một giáo viên nhảy xuống khỏi xe đạp ngay bên cạnh Lâm Tiếu, đẩy xe đi vào trong trường, gật đầu chào hỏi các học sinh đang trực cổng: “Chào các em.”
Lâm Tiếu đỏ mặt, vội vàng nhìn trái nhìn phải xem có ai chú ý đến cô không.
Hóa ra người mà nhóm Thiếu niên Tiền Phong này chào là giáo viên chứ không phải họ đến để chào đón chính mình!
-
Lâm Tiếu đi dọc theo con đường hôm qua cô giáo Từ dẫn cô tham qua, một đường đi thẳng tới phòng học mới của mình, vừa mới đẩy cửa vào cô đã trông thấy cô giáo Từ đang ngồi phía sau bục giảng, khóe môi cô cong lên: “Cô giáo Từ!”
Đột nhiên Lâm Tiếu cảm thấy lo lắng, chẳng lẽ cô vẫn đến lớp trễ? Cô giáo Từ đã đến lớp rồi kìa.
Thì ra không phải do cô đến muộn, mà vì cô giáo Từ lên lớp sớm.
Hôm nay cô giáo Từ đặc biệt tới lớp sớm hơn một chút, nhân lúc tiết truy bài buổi sáng chưa bắt đầu, cô sắp xếp chỗ ngồi cho Lâm Tiếu.
“Vương Hồng Đậu, em đứng lên đi.” Cô giáo Từ so sánh chiều cao của Vương Hồng Đậu và Lâm Tiếu, hai cô bé gái tựa lưng đứng chung một chỗ, Lâm Tiếu thấp hơn bạn nửa centimet.
“Bắt đầu từ vị trí của bạn Vương Hồng Đậu, dãy bàn này lần lượt di chuyển xuống một vị trí.”
Chỗ ngồi mới của Lâm Tiếu ở hàng ghế số hai, tạm thời ngồi dựa vào cạnh tường.
Chỗ ngồi trong lớp học mới không giống lớp học cũ, mỗi tuần cô giáo Từ sẽ yêu cầu học sinh dịch chuyển sang bên trái một vị trí. Sắp xếp như thế sẽ khiến học sinh được luân phiên ngồi giữa và ngồi bên cạnh, nghe nói có thể tránh bị lác mắt.
“Lác mắt là thế nào?” Lâm Tiếu nhét cặp sách vào trong ngăn bàn, nhỏ giọng hỏi Vương Hồng Đậu phía sau.
“Là tròng mắt sẽ bị nghiêng lệch sang một bên, phải nghiêng người mới nhìn được.” Hình như Vương Hồng Đậu hiểu biết rất nhiều.
Lâm Tiếu hoảng sợ, vậy thì hồi năm học lớp một cô ngồi ở một chỗ mãi không đổi, liệu rằng mắt đã lác hay chưa?
“Tròng mắt của tớ đã bị lệch chưa?” Lâm Tiếu hỏi Vương Hồng Đậu.
“Reng reng reng!” Chuông vào tiết truy bài reo vang, Vương Hồng Đậu nâng tay bịt miệng, ngón tay chỉ về phía trước.
Lâm Tiếu quay đầu, cô trông thấy cô giáo Từ đang nhìn mình, vội vàng ngậm miệng ngồi ngay ngắn lại.
“Lâm Tiếu-” Lâm Tiếu rụt cổ, cô đã ngậm miệng rồi sao cô giáo Từ vẫn gọi tên cô QAQ.
“Lâm Tiếu là bạn học mới chuyển tới lớp chúng ta, các em hãy chào mừng bạn nào!” Cô giáo Từ vỗ tay đầu tiên, một tràng pháo tay vang lên trong lớp học.