Lâm Dược Phi cúi đầu uống từng ngụm sữa đậu nành, che lấp hốc mắt đỏ bừng của mình.
Sau khi sống lại, anh đã cảm nhận được bả vai mỏng manh của mẹ, mẹ anh đã dùng bả vai mỏng manh này làm chỗ dựa vững chãi cho gia đình họ nhiều năm như vậy.
“Được ạ, thế thì trước hết không chuyển việc.” Lâm Dược Phi nói.
“Mẹ, chờ sau này con kiếm được nhiều tiền, mua nhà, có tiền tiết kiệm thì mẹ có thể chuyển việc khỏi xưởng được không?”
Lữ Tú Anh cảm thấy Lâm Dược Phi đang nằm mơ giữa ban ngày, không thèm xem đó là sự thật dù chỉ một chút: “Đương nhiên! Mẹ con đâu phải đồ ngốc. Ai mà lại không biết hưởng phúc chứ? Còn cần con phải dạy sao!”
Lữ Tú Anh ra cửa cùng hai anh em. Bà đi bộ đến nhà xưởng để làm việc, Lâm Dược Phi đạp xe đưa em gái đến trường làm thủ tục chuyển trường.
Lâm Tiếu ngồi trên khung trước xe đạp của anh trai, vẫy tay chào tạm biệt mẹ ở phía sau. Anh trai cô đạp xe rất nhanh, rẽ ngoặt một cái đã không còn nhìn thấy bóng dáng mẹ.
“Anh, không thể để mẹ xin phép nghỉ dẫn em đến trường làm thủ tục ạ?”
Lâm Dược Phi hít thở bầu không khí sáng sớm mang theo hương cỏ cây thơm ngát: “Anh đưa em đi làm thủ tục không được sao?”
Lâm Tiếu không giấu được nỗi lo lắng trong lòng: “Anh ơi, anh thật sự có thể hoàn thành thủ tục chuyển trường hả?”
“Nhà trường sẽ đồng ý cho em chuyển trường đúng không? Nếu nhà trường không đồng ý thì phải làm sao bây giờ? Nếu cô giáo Uông không đồng ý thì phải làm sao bây giờ?”
Lâm Dược Phi: “Em không phải học sinh đứng đầu cả lớp, em là học sinh thứ nhất đếm ngược, sao cô giáo Uông lại không chịu chứ?”
Lâm Tiếu: ... Hình như cũng có lý.
Nhưng cô không thể cứ vậy nhận thua anh được!
Lâm Tiếu vắt hết óc suy nghĩ lý do không thả mình hộ cô giáo Uông: “Biết đâu cô Uông thương bạn học xếp thứ hai đếm ngược?”
Nếu cô chuyển trường, hạng hai đếm ngược không phải sẽ trở thành hạng nhất đếm ngược đó sao?
-
Chuyện Lâm Tiếu lo lắng không hề xảy ra, thủ tục chuyển trường của cô được xử lý vô cùng thuận lợi. Giáo viên chủ nhiệm lớp ký tên, chủ nhiệm ký tên, hiệu trưởng ký tên, chỉ trong vòng nửa giờ đã tập hợp được đầy đủ ba chữ ký, cơ hội chuyển trường vẫy gọi.
Khi Uông Xuân Thúy ký vào tờ đơn chuyển trường của Lâm Tiếu, bà ta còn cảm thấy quá đột ngột.
Chiều hôm qua anh trai Lâm Tiếu xin cho cô bé nghỉ học nửa ngày, hôm nay đã đưa thẳng cô bé đến làm thủ tục chuyển trường, mà trước đó Uông Xuân Thúy chưa từng nghe thấy một chút tiếng gió.
Anh trai Lâm Tiếu nghe thấy mình chế giễu Lâm Tiếu đeo cặp sách em bé ngoan đi học mà không biết xấu hổ đã lập tức muốn chuyển trường cho con bé? Tính tình quá ngang ngược!
Nhưng nếu Lâm Tiếu muốn chuyển trường, đương nhiên bà ta cũng sẽ ký tên đồng ý, bà ta còn ao ước được tiễn dạng học sinh này đi nữa ấy.
Sau khi ký xong, Uông Xuân Thúy tò mò hỏi: “Lâm Tiếu chuyển đến trường học nào vậy?”
Học sinh như Lâm Tiếu, nếu như muốn chuyển từ trường tiểu học trực thuộc ra ngoài mà vẫn còn trường học chấp nhận thì chắc chắn đã là một trường tiểu học còn tồi tệ hơn trường tiểu học trực thuộc bọn họ.
“Trường tiểu học Đường Giải Phóng.”
Uông Xuân Thúy nhận được câu trả lời của Lâm Dược Phi, kinh hãi rớt cả cằm.
Uông Xuân Thúy dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn anh trai Lâm Tiếu, muốn tìm thấy chút dấu vết khoác lác trên mặt anh, nhưng chỉ tìm thấy được nét mặt bình tĩnh.
Uông Xuân Thúy cảm thấy chuyện này không thể xảy ra, bà ta biết Lâm Tiếu đần cỡ nào, nếu một học sinh ngốc như vậy có thể chuyển đến trường tiểu học Đường Giải Phóng... Vậy thì chỉ có thể do phụ huynh có bản lĩnh.
Chẳng lẽ anh trai Lâm Tiếu đã phát đạt thật rồi?
Uông Xuân Thúy lập tức hối hận về những lời mình nói ra trước đó, thái độ với Lâm Tiếu và anh trai lập tức thay đổi, chu đáo hỏi thăm: “Sắp đến giờ tan học rồi, em có muốn quay về lớp học nói lời tạm biệt với bạn bè không?”
Lâm Dược Phi nhìn về phía Lâm Tiếu.
Lâm Tiếu lắc đầu: “Em không có bạn.”
Hàng lông mày của Lâm Dược Phi nhăn lại rồi buông ra, anh càng cảm thấy thật may mắn khi mình đã chuyển trường cho em gái.
Tính cách Lâm Tiếu không phải loại tính cách quái gở, luôn chơi đùa vui vẻ với bọn trẻ nhà lầu trước lầu sau, chị Tiểu Mai, chị Linh Linh đều lớn tuổi hơn cô bé nhưng đều thích dẫn cô bé đi chơi cùng.
Cô bé học một năm trong trường tiểu học của nhà xưởng dệt bông nhưng không có bạn bè, Lâm Dược Phi có thể khẳng định chuyện này liên quan rất lớn tới Uông Xuân Thúy.
Ngay từ đầu, Uông Xuân Thúy đã dán nhãn “học sinh cá biệt” lên trán của Lâm Tiếu nên trong lớp mới không có bạn học nào muốn làm bạn với cô.
Lâm Dược Phi liếc mắt nhìn Uông Xuân Thúy, một cái liếc mắt này đã khiến lòng Uông Xuân Thúy sinh ra cảm giác rét lạnh.
“Cô Uông, tạm biệt.” Lâm Dược Phi dẫn em gái nghênh ngang rời đi. Hẹn rằng không bao giờ gặp lại!
Buổi chiều hôm đó, Lâm Dược Phi đưa Lâm Tiếu tới trường tiểu học Đường Giải Phóng giải quyết xong thủ tục nhập học.
Lâm Tiếu vừa căng thẳng vừa phấn khởi, buổi tối nằm bên cạnh Lữ Tú Anh lật qua lật lại không chịu ngủ. Tận đến khi Lữ Tú Anh đập một bàn tay vào lưng cô, cô mới chịu thành thật lại.
Lâm Tiếu nghĩ rằng mình sẽ không ngủ được nhưng cô không dám lộn xộn nữa, chỉ có thể nhắm mắt nằm trên giường vờ ngủ thôi.
Hai mắt nhắm lại mở ra, bầu trời bên ngoài đã sáng.
Cô nghe thấy anh trai mình gọi bên ngoài phòng ngủ: “Con heo nhỏ lười biếng nào mà ngày đầu tiên đến trường đã định đến muộn thế này?”
Lâm Tiếu lăn long lóc bò dậy khỏi giường, ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường: “Á! Sắp trễ rồi!”