Sau khi sống lại, đây là lần thứ hai Lâm Dược Phi nhắc tới chuyện này.
Lần trước khi anh nhắc tới, Lữ Tú Anh đã từ chối không hề do dự.
Lần này, Lữ Tú Anh không lập tức từ chối ngay: “Để mẹ nghĩ kỹ đã.”
Lâm Dược Phi: “Mẹ, bây giờ con đã đi làm kiếm được tiền, mẹ có thể nghỉ ngơi một chút.”
“Thay phiên làm ba ca quá tổn hại thân thể, mẹ tới phòng hồ sơ của trường tiểu học trực thuộc làm việc, công việc ở đó cũng ổn định, sau khi về hưu còn được nhận lương hưu.”
Lần trước, Lâm Dược Phi đã nói đến vấn đề lương hưu sau này còn có thể cao hơn nữa, nhưng Lữ Tú Anh không tin, anh cũng không còn biện pháp.
“Mẹ, sau này con sẽ làm việc ngày càng tốt hơn, kiếm được nhiều tiền hơn nữa. Tiền lương và tiền lương hưu của mẹ mang về mẹ cứ lấy ra mà tiêu vặt, để con nuôi gia đình.”
Vành mắt Lữ Tú Anh đỏ lên, bà nghiêng đầu sang chỗ khác không nhìn Lâm Dược Phi, lên tiếng gọi với vào phòng: “Tiếu Tiếu, ăn nho không?”
Lâm Tiếu giật mình, lập tức cầm bút chì lên, ra vẻ mình vẫn một mực nghiêm túc làm đề bài tính nhẩm.
Lữ Tú Anh: “Được rồi, đừng “cố gắng” quá.”
Lữ Tú Anh không cần nhìn cũng biết cái tai nhỏ của Lâm Tiếu nãy giờ vẫn một mực dựng thẳng lên cao.
Lâm Tiếu cười hề hề: “Mẹ ơi, con muốn ăn nho!”
Lữ Tú Anh vẫy tay: “Vậy con lại đây, chúng ta cùng rửa sạch nho nhé.”
Lâm Tiếu đứng song song bên cạnh mẹ ngay trước bồn nước, chà xát từng quả nho dưới vòi. Tay mẹ cô lớn nên rửa rất nhanh, tay Lâm Tiếu nhỏ nên rửa rất chậm nhưng Lâm Tiếu vẫn nghiêm túc rửa quả.
Một chậu nho lớn còn dính nước được bê lên mặt bàn, Lữ Tú Anh đẩy về phía con trai: “Ăn quả này đi, quả này ngọt.”
Lâm Dược Phi lắp bắp kinh hãi, đem cả hai đời anh cộng lại cũng chưa từng được hưởng đãi ngộ thế này!
Sau đó, Lâm Dược Phi kịp phản ứng lại: “Mẹ, nếu mẹ muốn cảm ơn con thì tốt xấu gì cũng phải làm cho con một bàn đồ ăn chứ? Sao có thể rửa một chậu nho xong đã đuổi con đi luôn rồi?”
Bản thân Lữ Tú Anh cũng cảm thấy không quen, sau khi bị Lâm Dược Phi chọc thủng cả người, bà cũng mất tự nhiên hẳn. Bà cứng miệng nói: “Sao mẹ phải cảm ơn con? Con chuyển trường cho Tiếu Tiếu chứ có phải chuyển trường cho mẹ đâu.”
“Tiếu Tiếu, anh trai giúp con chuyển tới trường học tốt, con làm đồ ăn cảm ơn anh trai đi.”
Lâm Tiếu đang ăn nho đột nhiên bị gọi tên, mờ mịt ngẩng đầu dậy: “Dạ?” Cô bé không biết nấu cơm thì phải làm sao bây giờ?
Lữ Tú Anh: “Thế thì làm cà chua trộn đường đi, trộn một đĩa cho anh trai con vậy.”
Phù, Lâm Tiếu thở phào một hơi, cô biết làm cái này!
-
Sáng hôm sau, Lâm Tiếu còn chưa mở mắt ra đã ngửi thấy mùi bánh kếp Tàu và sữa đậu nành.
Cô lập tức rời khỏi giường, chạy đến bên bàn ăn, quả nhiên trông thấy được bữa sáng cô yêu thích.
Lâm Tiếu đánh răng rửa mặt bằng tốc độ nhanh nhất, bánh kếp giòn nhất định phải ăn ngay, để lâu sẽ không ngon nữa.
Lâm Dược Phi đưa tay lấy bánh kếp, Lữ Tú Anh trông thấy liền hô: “Cái trên cùng không phải của con đâu, cái của con ở bên dưới!”
Lâm Dược Phi khó hiểu hỏi: “Có gì khác nhau đâu mẹ?”
Lữ Tú Anh: “Cái bên trên có bỏ thêm hai quả trứng gà, bên dưới có một quả trứng gà, cái dưới của con cũng được phết nhiều tương hơn.”
Lữ Tú Anh cầm cái bánh kếp phía trên chia làm hai nửa, một nửa đưa cho Lâm Tiếu, một nửa tự phần mình ăn. Thế là mỗi người được một quả trứng gà, phân chia vừa vặn.
“Đêm qua mẹ đã suy nghĩ một chút, mẹ không muốn đổi việc.” Lữ Tú Anh nói.
“Nếu con làm việc trong xưởng dệt thì mẹ chuyển sang phòng hồ sơ cũng được. Nhưng hiện giờ con theo ông chủ tư nhân, công việc không hề ổn định, Tiếu Tiếu chuyển trường còn phải...”
Lữ Tú Anh bỏ qua nửa câu sau, liếc nhìn Lâm Dược Phi một cái.
Dù sao hai người đều hiểu bà đang có ý gì, không cần nói ra trước mặt Lâm Tiếu.
Lâm Tiếu muốn chuyển trường thì cũng cần tốn một khoản tiền, ngoài số tiền nhờ quan hệ lần này thì mỗi học kỳ về sau đều phải nộp thêm phí học trái tuyến, số tiền bỏ ra không hề ít.
Con trai lớn không có công việc ổn định, con gái nhỏ phải bỏ tiền để đi học, sao Lữ Tú Anh dám chuyển việc từ xưởng dệt đến phòng hồ sơ ngay lúc này?
Nếu như bà chuyển việc đi thì tiền lương hàng tháng bà nhận được sẽ ít hơn nhiều.
Mà hiện giờ chuyển từ xưởng đến phòng hồ sơ khá dễ, sau này muốn chuyển từ phòng hồ sơ quay về xưởng có thể xem là muôn vàn khó khăn.
Mặc dù công việc ở xưởng của Lữ Tú Anh rất mệt, rất khổ, phải thay ca, phải thức khuya, nhưng đây cũng là cái vốn để cuộc sống của bà an cư lạc nghiệp.
Bà đã dựa vào công việc này nuôi sống bản thân, nuôi sống hai đứa bé.
Công việc này là nguồn gốc cảm giác an toàn trong bà, là sức mạnh cho cuộc sống của bà.
Lâm Dược Phi muốn xông pha ra ngoài, bà chỉ có thể để anh xông pha. Cho dù Lâm Dược Phi xông pha chẳng được thành tựu gì thì vẫn còn có tiền lương của bà để dựa dẫm.