“Hôm nay người tới tiếp đón chúng con là cô giáo Từ, sau này sẽ là chủ nhiệm lớp của Lâm Tiếu. Lớp hai có tổng cộng bốn lớp học, con nhờ quan hệ hỏi thăm qua, cô giáo Từ là cô chủ nhiệm tốt nhất.”
Lâm Dược Phi nhờ mối quan hệ bên ông chủ Lương, con nhà ông chủ Lương cũng đang học tại trường tiểu học Đường Giải Phóng, ông chủ Lương dẫn anh đến làm quen với chủ nhiệm phòng giáo dục của trường tiểu học Đường Giải Phóng.
Sau khi nghe Lâm Dược Phi nói mình muốn tìm giáo viên chủ nhiệm giỏi nhất, chủ nhiệm phòng giáo dục không hề bất ngờ, rất nhiều phụ huynh nhờ vả quan hệ đều vì muốn lựa chọn giáo viên.
Chủ nhiệm quen cửa quen nẻo hỏi: “Cậu muốn tìm giáo viên thế nào, lớn tuổi, có kinh nghiệm phong phú hay là một giáo viên quản lý nghiêm khắc.”
Tuy nhiên lời yêu cầu của Lâm Dược Phi không hề giống với những phụ huynh trước đây: “Tôi hy vọng có thể tìm được một giáo viên chú trọng bồi dưỡng nhân cách cho học sinh, thực sự yêu thương học sinh và có tình yêu với nghề giáo dục.”
Ánh mắt của chủ nhiệm đang nhìn về phía Lâm Dược Phi đã xuất hiện sự biến hóa kỳ diệu, ông cẩn thận suy nghĩ một chút, giới thiệu về cô Từ - giáo viên lớp 2/4.
Hôm nay, Lâm Dược Phi lần đầu gặp được cô giáo Từ. Mặc dù chỉ gặp mặt ngắn ngủi một lần nhưng anh đã có thể nhìn ra cô Từ thật lòng yêu thương học sinh.
Lâm Dược Phi nói với Lữ Tú Anh: “So sánh cô giáo Từ với Uông Xuân Thúy, một người trên trời một người dưới đất.”
“Không thể để Lâm Tiếu đi học ở trường tiểu học trực thuộc nữa, sẽ làm chậm trễ em ấy.”
Lâm Dược Phi không nói nhiều nhưng số lượng tin tức trong đó lại vô cùng lớn, ập tới tấn công làm cho Lữ Tú Anh mãi chưa tỉnh táo lại được.
“Con nhờ ông chủ công ty tìm quan hệ giúp con sao?”
Trước đó, Lữ Tú Anh đã kịch liệt phản đối Lâm Dược Phi đến công ty xây dựng làm việc, nhưng hiện giờ ván đã đóng thuyền, cơ hội việc làm trong xưởng dệt đã không còn nữa, Lữ Tú Anh chỉ có thể hy vọng Lâm Dược Phi sẽ làm việc ổn định trong công ty xây dựng, làm việc lâu dài và cầm tiền lương cao.
Nghe thấy Lâm Dược Phi kể anh đã nhờ ông chủ công ty giúp đỡ việc chuyển trường cho em gái, Lữ Tú Anh hoảng hồn khiếp vía một trận.
Nếu nói Lâm Dược Phi không hề thay đổi thì nó đã bắt đầu quan tâm tới cả việc học hành của em gái mình. Nếu nói Lâm Dược Phi thay đổi thì cái thói to gan lớn mật của nó vẫn như trước, làm việc chẳng đàng hoàng!
Lâm Dược Phi an ủi Lữ Tú Anh: “Không sao đâu, trong lòng con đã có suy nghĩ rồi. Ông chủ Lương thích những người đàn ông biết gánh vác mọi chuyện trong nhà, ông ấy rất tình nguyện giúp đỡ chuyện này cho con.”
Đương nhiên ân tình sẽ trả, còn phải trả thật tốt cho người ta, Lâm Dược Phi tin tưởng sau này bản thân sẽ có thể trả được.
Lữ Tú Anh thở dài một hơi: “Quan hệ đã móc nối, trường học cũng đã tới thăm.”
Còn móc nối quan hệ qua ông chủ công ty, ăn cơm với phó hiệu trưởng nữa.
“Tiếu Tiếu lại thích trường học mới và giáo viên mới như vậy.”
Đã đến nước này, sao bà có thể không cho Lâm Tiếu chuyển trường?
Rõ ràng Lâm Dược Phi đã tiền trảm hậu tấu, còn dỗ dành em gái, để em gái nói chuyện cho bà biết nữa. Đáng đời nó bị em gái trợn mắt lườm!
“Nhưng trường tiểu học Đường Giải Phóng xa như vậy, Tiếu Tiếu đi học thế nào? Ai đưa đón Tiếu Tiếu đi học được đây?” Đây là vấn đề khiến Lữ Tú Anh lo lắng nhất.
Trường tiểu học Đường Giải Phóng cách khu tập thể của xưởng dệt bông tầm bốn đến năm kilomet, đi lại tốn hơn hai mươi phút đạp xe. Bây giờ thành phố vẫn chưa được mở rộng nên đây là một khoảng cách rất xa trong lòng tất cả mọi người.
Một khoảng cách xa như vậy, trên quãng đường đi còn phải vượt qua rất nhiều đường lớn, Lâm Tiếu chắc chắn không thể tự mình đi học.
Lữ Tú Anh phải đi làm, Lâm Dược Phi cũng phải đi làm, việc đưa đón Lâm Tiếu trở thành một vấn đề lớn.
Khu tập thể xưởng dệt bông có nhiều hộ gia đình như vậy, chẳng lẽ những người khác không biết trường tiểu học trực thuộc xưởng không tốt lắm hay sao, chẳng lẽ người khác cũng không có bản lĩnh chuyển đến trường học trái tuyến tốt hơn bên ngoài hay sao?
Hầu hết các trẻ em đều đang học trong trường tiểu học trực thuộc không phải chỉ bởi vì trường tiểu học ở ngay trong khu nhà bọn họ, con cái các gia đình có thể tự mình chạy tới trường đó à.
Những học sinh đeo sợi dây thừng màu đỏ treo chìa khóa trên cổ chính là học sinh lớp một trường tiểu học.
Lâm Dược Phi đã sớm suy nghĩ tới chuyện đưa đón Lâm Tiếu: “Buổi sáng con sẽ đưa con bé đi học.”
“Vậy còn tan học?” Lữ Tú Anh tính toán trong lòng, những ngày bà làm ca đêm thì có thể tới đón Lâm Tiếu, làm ca chiều tối thì miễn cưỡng cũng kịp.
Nhưng khi bà làm ca ngày thì thực sự không còn cách nào khác, Lữ Tú Anh mặt ủ mày chau.
“Mẹ, mẹ đi tìm lãnh đạo xưởng nói chuyện một chút, xin chuyển đến làm việc ở phòng hồ sơ của trường tiểu học trực thuộc đi, như thế mẹ có thể đưa đón Tiếu Tiếu rồi.”