“Tiếu Tiếu, kể cho mẹ nghe chuyện đi tham quan trường học mới ngày hôm nay đi nào.” Về đến nhà, Lâm Dược Phi vừa thay dép vừa nói.
Lâm Tiếu nhanh chóng vứt hai chiếc giày, bổ nhào về phía mẹ. Nào cần anh trai nhắc nhở chứ? Cô đã không thể chờ đợi được muốn kể với mẹ ngay rồi!
“Mẹ ơi mẹ, trường học mới đẹp lắm mẹ!”
“Phòng học rất rộng rãi, bàn ghế đều mới tinh, mỗi một học sinh đều có bàn ghế riêng cho mình, không phải hai bạn học dùng chung một chiếc bàn lớn nữa...”
“Sau này cô Từ sẽ là cô giáo chủ nhiệm của con. Cô Từ để tóc ngắn, trông giống nữ cảnh sát trên TV ấy mẹ.”
Lâm Tiếu duỗi ra hai ngón tay xếp so le, nheo mắt nhắm bắn “piu piu piu”.
Chuyện kỳ lạ là, rõ ràng cô giáo Từ để tóc ngắn, phong cách nói chuyện dứt khoát rõ ràng, đi đứng hùng hùng hổ hổ nhưng Lâm Tiếu lại cảm thấy cô giáo Từ rất dịu dàng.
Vì sao thế nhỉ? Trong ấn tượng của Lâm Tiếu, một người dịu dàng vốn phải tóc dài, mặc váy, nói chuyện chậm rãi, giọng điệu nhỏ nhẹ, cô giáo Từ không hề phù hợp với tất cả điều kiện đó nhưng Lâm Tiếu vẫn cảm thấy cô giáo Từ rất dịu dàng.
“Mẹ ơi, vì sao thế ạ?” Lâm Tiếu cau hàng lông mày nhỏ nghiêm túc suy nghĩ, còn chưa đợi mẹ mình lên tiếng trả lời thì chính cô đã tự đưa ra đáp án trước: “Bởi vì cô giáo Từ rất thích cười!”
Cái miệng của cô giáo Từ thích cười mà đôi mắt của cô giáo cũng thế. Ánh mắt cô giáo khi nhìn Lâm Tiếu luôn một mực tràn đầy ý cười.
“Họa báo trên bảng đen cô Từ vẽ đẹp lắm, cô Từ là người vẽ tranh đẹp nhất mà con đã từng gặp, cũng là người viết chữ đẹp nhất mà con từng thấy...”
Sau khi đến thăm trường học mới, Lâm Tiếu quá phấn khởi, cô bé đã biến thành một chiếc loa nhỏ, bô bô nói không ngừng, hoàn toàn không chú ý tới sự thay đổi trên nét mặt của mẹ.
Ban đầu Lữ Tú Anh đã khiếp sợ, sau đó cảm xúc chuyển sang buồn rầu rồi bắt đầu suy ngẫm.
Cuối cùng, Lâm Tiếu đã nói xong, cô nâng cốc nước dâu tây nhỏ của mình lên, uống một hơi cạn sạch.
Lữ Tú Anh nhìn về phía Lâm Tiếu: “Tiếu Tiếu, con rất thích trường học mới hả? Con muốn chuyển trường sao?”
Lâm Tiếu khó hiểu, một người thông minh như mẹ tại sao lại hỏi ra câu hỏi y hệt anh trai ngốc của mình?
Cô gật đầu thật mạnh: “Rất thích ạ.”
Lữ Tú Anh khẽ thở dài một hơi, nhìn về phía Lâm Dược Phi: “Nói đi, con đưa Tiếu Tiếu đến trường tiểu học nào vậy, cách nhà chúng ta bao xa, con xác định chúng ta có thể chuyển trường trái tuyến cho con bé chứ?”
Lâm Tiếu bỗng nhiên trợn tròn hai mắt, chuyện gì đang xảy ra vậy, chẳng lẽ không phải mẹ bảo anh trai dẫn cô đi tham quan trường học mới à?
Trước kia, anh trai chưa bao giờ quan tâm tới chuyện của cô, chỉ khi mẹ giao việc cho anh thì anh mới có thể bất đắc dĩ làm một ít.
Lâm Tiếu vẫn luôn một mực nghĩ rằng chuyện anh trai đưa mình tới tham quan trường học đều là do mẹ cô ra lệnh.
Nhưng khi nghe lời mẹ nói thì hình như không phải như vậy... Cái não nhỏ của Lâm Tiếu vèo vèo xoay chuyển, đưa ra một kết luận đáng sợ.
Trời ạ, thế mà mẹ lại không biết chuyện anh trai muốn chuyển trường cho cô!
Anh trai không hề nói với mẹ, về nhà một cái, anh lại còn thúc giục cô kể với mẹ nữa.
... Anh trai đã gài bẫy cô!!
Lâm Tiếu hung dữ lườm anh trai một cái, chạy về trước bàn học nhỏ nhanh như một làn khói, lật mở vở tính nhẩm của mình, ra vẻ cô đang nghiêm túc học tập.
Đây là lá bùa bảo vệ tính mạng cuối cùng của cô, căn cứ theo những tổng kết từ quan sát của Lâm Tiếu thì người lớn sẽ không bao giờ trách mắng trẻ nhỏ đang nghiêm túc học tập.
Vì muốn để mẹ nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc học tập của mình nên Lâm Tiếu không đóng cửa phòng lại.
Nhưng chẳng bao lâu cô đã rơi vào tình trạng ngẩn ngơ, tiếng nói chuyện của mẹ và anh trai bên ngoài phòng khách rõ ràng truyền tới, Lâm Tiếu không biết đã buông bút chì xuống từ khi nào, dựng thẳng tai nhỏ nghe ngóng.
Anh trai nói: “Trường tiểu học Đường Giải Phóng có thể đứng trong danh sách ba trường hàng đầu thành phố mình.”
“Xung quanh trường có một khu tập thể dành cho người nhà cán bộ, một khu tập thể dành cho người nhà giáo viên, phần lớn học sinh trong trường đều là con em của cán bộ và giáo viên cả.”
“Học sinh chăm ngoan và giáo viên cũng tốt, không giống trường tiểu học trong xưởng chúng ta.”
Lâm Dược Phi học tại trường tiểu học của xưởng dệt bông suốt sáu năm, anh biết rõ trường tiểu học nơi này như thế nào. Anh là người may mắn nên mới gặp được giáo viên tốt như cô giáo Ngô, nhưng không phải tất cả giáo viên anh gặp đều là giáo viên tốt. Giáo viên Toán học của anh là một giáo viên nam, học sinh không nghe lời thì thầy sẽ giơ chân đạp, Lâm Dược Phi chính là học sinh bị thầy đá nhiều nhất.