Hai giám khảo đã thảo luận và quyết định cộng mười điểm cho cả đội của Lâm Tiếu và đội Kim Đàm.
Số điểm của hai đội đều trở thành chín mươi điểm.
Đối với câu hỏi cuối cùng, bốn đội còn lại đã mất quyền trả lời câu hỏi và chỉ hai đội có số điểm cao nhất mới được trả lời câu hỏi.
“Cuộc thi thực sự rất gay cấn. Tiếp theo là câu hỏi cuối cùng, câu hỏi này sẽ quyết định đội nào là nhà vô địch.”
Người dẫn chương trình mỗi tay cầm một khối rubik và tiến về phía hai đội.
Hai mắt Lâm Tiếu liền sáng lên, rubik.
“Đây là một câu hỏi liên quan đến rubik, bây giờ hai đội có thể thảo luận một chút xem cử thành viên nào tham gia vòng đấu cuối cùng này.”
Lâm Tiếu không chút do dự cầm khối rubik lên.
Triệu Hiểu Long nhìn về phía Lâm Tiếu: “Tớ chơi rubik rất nhanh.”
Lâm Tiếu không chút do dự đáp: “Tớ còn nhanh hơn.”
Triệu Hiểu Long do dự quẹt mũi, cuối cùng không giành với Lâm Tiếu nữa.
Đội Kim Đàm bàn bạc một lúc, bạn nam thấp nhất đội cầm rubik lên.
“Mời bạn dùng tốc độ nhanh nhất xoay khối rubik thành hình giống như khối rubik hiển thị trên màn hình lớn.” Người dẫn chương trình vừa nói xong, màn hình lớn hiển thị một khối rubik.
Lâm Tiếu nhìn lên màn hình lớn rất nhanh, sau đó không nhìn thêm lần nào nữa, cúi đầu xuống, hai tay xoay khối rubik nhanh như gió, động tác nhanh đến mức không thấy được chuyển động của ngón tay.
Trong tích tắc, Lâm Tiếu đã đặt khối rubik lên bàn tròn.
Chu Tuệ Mẫn nhanh tay nhanh mắt nhấn nút giành quyền trả lời giúp Lâm Tiếu.
“Reng.” Nút giành quyền trả lời trên bàn Lâm Tiếu sáng lên, thể hiện đội của họ đã hoàn thành xong yêu cầu.
Thực ra lần này không cần phải vội, vì rubik của đội Kim Đàm vừa mới xoay có một lúc đã khác xa với kiểu trên màn hình lớn rồi.
Người dẫn chương trình và giám khảo đều kinh ngạc. Khi người dẫn chương trình giơ khối Rubik và mời ban giám khảo đánh giá xem nó có giống hệt như trên màn hình lớn hay không, câu trả lời của ban giám khảo khá chậm: “Giống nhau.”
“Tốc độ của bạn nữ này quả là kinh khủng.” Ban giám khảo thốt lên.
“Bình thường em có hay chơi rubik không?”
Lâm Tiếu trả lời thật thà: “Thỉnh thoảng em mới chơi.”
Ban giám khảo lại thốt lên đôi câu: “Thật giỏi, thật là giỏi quá!”
Câu hỏi cuối cùng kết thúc, màn hình hiển thị điểm số của đội Lâm Tiếu đã chuyển thành “một trăm”, điểm của đội Kim Đàm vẫn là chín mươi.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đội của Lâm Tiếu đã giành chức vô địch đồng đội.
Sáu thành viên trong đội phấn khích ôm nhau, Triệu Hiểu Long phấn khích làm đổ một chiếc ghế, khán phòng vang lên một tràng cười.
“Lâm Tiếu, cậu thật đỉnh.”
“Hôm nay may mà có cậu, Lâm Tiếu.”
“Quán quân, quán quân, quán quân.”
Phần phỏng vấn và lễ trao giải của trận chung kết được tổ chức cùng lúc, sau khi đội vô địch, á quân, hạng ba và các vị trí thứ tư, năm, sáu được xếp hạng xong, lễ trao giải lập tức bắt đầu.
Sáu bộ bàn ghế tròn trên sân khấu trường quay đã được dỡ bỏ và chuyển thành bục trao giải.
Các giải thưởng cá nhân sẽ được công bố trước.
“Học sinh đoạt huy chương đồng là Chu Huệ Mẫn.”
“Học sinh đoạt huy chương bạc là Phương Kính Phàm và Lưu Xuân Khánh.”
“Học sinh đoạt huy chương vàng là Triệu Hiểu Long và Lâm Tiếu.”
Các học sinh từng người một bước lên bục nhận thưởng, trên cổ Lâm Tiếu được treo một tấm huy chương vàng nặng trịch còn kèm theo một tấm bằng khen, mọi người cầm tấm bằng trên tay chụp ảnh tập thể.
Giải cá nhân đã được trao hết, Lý Thiếu Huy là người duy nhất trong sáu người không nhận được giải cá nhân. Sau khi bước xuống sân khấu, mọi người đều nhìn cậu bé với ánh mắt lo lắng, Lý Thiếu Huy cười: “Tớ không sao, chúng ta là một tập thể quán quân mà.”
Tiếp theo là nghi thức trao giải tập thể.
Các giải á quân, ba và các đội tư, năm, sáu đồng loạt nhận bằng khen, lên sân khấu nhận giải và chụp ảnh tập thể.
Lâm Tiếu đội vô địch bọn họ đã giành được “cúp vàng Hoa La Canh.”
Hóa ra thực sự có một cái ly, ồ không, một chiếc cúp, đó là cúp vàng Hoa La Canh.
Lâm Tiếu trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn nhân viên hai tay bưng khay, trên khay được phủ một tấm vải đỏ rồi đặt cúp vàng lên trên khay.
Cúp Hoa La Canh được trao cho đội quán quân bảo quản cho đến cuộc thi lần sau sẽ trao lại cho đội quán quân tiếp theo.
“Lâm Tiếu, cậu cầm đi.”
“Lâm Tiếu, cậu cầm cúp đi.”
Các đồng đội xung quanh đồng thanh nói với Lâm Tiếu
Lâm Tiếu đưa tay ra nâng cúp Hoa La Canh, cúp hơi nặng, nặng hơn cô nghĩ, nhưng cô vẫn nâng cao chiếc cúp lên.
Nắm tay nhau tương đương với việc cùng nhau nâng chiếc cúp. Tay phải Lâm Tiếu dơ cao, tay trái kéo Chu Tuệ Mẫn, Chu Tuệ Mẫn lại kéo Lý Thiếu Huy ở bên cạnh.
Triệu Hiểu Long đứng bên tay phải Lâm Tiếu, cậu ta nghĩ một lúc rồi đặt tay quàng lên vai của Lâm Tiếu, Phương Kính Phàm khoác vai Triệu Hiểu Long, Lưu Xuân Khánh lại khoác vai Phương Kính Phàm.
Lâm Tiếu kiễng cao chân lên, cố gắng dơ chiếc cúp Hoa La Canh lên cao nhất có thể.
“Tách, tách.” Tiếng màn trập vang lên không ngừng, lưu giữ lại khoảnh khắc này mãi mãi.