Hơn mười giờ tối mới rời khỏi đài truyền hình, đã quá thời gian đi ngủ từ lâu thế nhưng Lâm Tiếu không thấy buồn ngủ chút nào.
“Bên này bên này, xe này có ghế trống.”
Một loạt xe du lịch đỗ trước cổng đài truyền hình, không còn trật tự như lúc mới đến, mọi người ngồi lộn xộn lên trên đường về. Nhóm Lâm Tiếu đã tốn kha khá thời gian để chụp ảnh tập thể trong trường quay, khi đi ra ngoài thì xe du lịch đã gần hết chỗ, ghế trống trên xe khác cũng không đủ để ngồi.
Thầy Triệu chạy đi tìm xe trống, cuối cùng cũng tìm được một chiếc, ông ấy vội vã gọi học sinh của mình lên xe.
Mọi người chạy ù tới như ong vỡ tổ, chỉ sợ mình chậm chân một bước là sẽ bị người khác cướp mất chỗ.
Lâm Tiếu chạy hai, ba bước đến bậc thang, trong khoang xe lập tức vang lên những tiếng xì xào.
“Đó là Hoa La Canh Cup đúng không?”
“Bọn họ là đội giành được quán quân.”
“Chúng ta được ngồi cùng xe với đội giành quán quân.”
Vừa rồi các học sinh trên xe đều ngồi ở trong khán phòng, bỗng dưng được nhìn thấy cúp vàng rực rỡ trên tay Lâm Tiếu ở khoảng cách gần, rồi nhận ra mình được ngồi cùng xe với đội giành quán quân thì vô cùng phấn khích.
“Cho tờ sờ thử được không?”
Lâm Tiếu vừa ngồi lên ghế, bạn học ngồi đằng sau vỗ vỗ cánh tay cô xin xỏ.
“Bọn tớ còn chưa được sờ cơ.” Triệu Hiểu Long vội nói: “Đưa cho tớ trước, đưa cho tớ trước đi.”
Lâm Tiếu đưa cúp cho Triệu Hiểu Long, hai tay Triệu Hiểu Long cẩn thận nâng chiếc cúp lên, sau khi ngắm nó một lúc, cậu đưa chiếc cúp cho cậu bé dưới sự thúc giục của Phương Kính Phàm và chuyền sang từng người một.
Học sinh các đội đến từ các tỉnh thành lân cận cũng tập trung lại để xem cúp.
Xe bắt đầu trên đường về khách sạn, tài xế ngồi phía trước nói lớn: “Về chỗ ngồi hết đi, đừng chạy nhảy lung tung.”
Cô giáo Thường nói: “Được rồi, đưa cúp cho cô để cô cất giúp các em.”
Cô giáo Thường cất chiếc cúp vào trong túi của mình, trong xe yên lặng trở lại, các bạn nhao nhao chạy về chỗ ngồi.
Buổi tối trên đường phố rất ít xe cộ, giống như là chiếc xe duy nhất chạy trên đường, xe dừng lại ở khách sạn lối vào rất nhanh chóng.
Lâm Tiếu vừa xuống xe đã ngửi thấy mùi thơm mê người, cô khịt mũi, tìm kiếm nguồn gốc của mùi thơm: "Thơm quá.”
Thầy Triệu hỏi: “Các em đói không, có muốn ăn khuya không?”
Nguồn gốc của mùi thơm rất dễ tìm, cách khách sạn ở bên kia đường mười mấy mét có một chiếc xe ba bánh, dưới ánh đèn đường mờ ảo, ông chủ đang quơ muôi cơm trong cái chảo, gió thổi mùi thơm qua bên này.
Nghe thấy ăn khuya là đôi mắt của Lâm Tiếu sáng rực lên, cô chưa ăn khuya bao giờ.
Mọi ngày Lâm Tiếu toàn đi ngủ lúc chín giờ tối, trước khi ngủ thì không thấy đói nên không có cơ hội được ăn khuya.
Nghe thấy thầy Triệu nói thế, ngửi thấy mùi thơm trong gió đêm, bụng Lâm Tiếu liền sôi ùng ục.
Thầy Triệu nhìn Lâm Tiếu, cười nói: “Ăn chút gì đó đi, nhìn xem bên kia đang rang cái gì mà thơm thế.”
Thầy Triệu biết học sinh đang muốn ăn khuya nhưng ngại nói, thế là phất tay ra quyết định, dẫn theo học sinh đến trước sạp bán đồ ăn khuya: “Các em muốn ăn món gì.”
Sạp ăn khuya chỉ bày hai món, mì xào và cơm rang. Các bạn nhanh chóng đưa ra lựa chọn: “Em muốn mì xào”, “Em muốn cơm rang.”
Lữ Tú Anh rất ít khi mua thức ăn từ những quầy hàng nhỏ như vậy cho Lâm Tiếu, thỉnh thoảng bà sẽ mua nhưng chỉ khi nào quầy hàng đó phải trông thật sạch sẽ.
Chiếc xe ở trước mặt không được phù hợp với yêu cầu của mẹ lắm.
Thật ra cũng không thể nhìn dưới ánh đèn đường để biết xe hàng có sạch hay không, hơn nữa mẹ cô dặn không được ăn linh tinh trước khi thi đấu, vậy bây giờ thi xong rồi nên sẽ được ăn linh tinh.
Lâm Tiếu chỉ mất hai giây để tìm lý do cho mình, cô nói lớn: “Em muốn ăn cơm rang.”
Thầy Triệu quay sang nhìn cô giáo Thường: “Cô muốn ăn gì?”
Nét mặt cô giáo Thường mang theo sự do dự, theo lý thuyết thì không nên ăn gì đó vào tối muộn, đặc biệt là những món chính như mì xào và cơm rang, nếu như ăn sẽ tăng nguy cơ béo phì. Nhưng do dự hai giây thì cô giáo Thường cũng đã chọn cơm rang, hôm nay nhìn học sinh thi đấu căng thẳng quá, tiêu hao nhiêu năng lượng, hiện tại thật sự rất đói bụng.
Thầy Triệu nói với chủ tiệm: “Cho tôi bốn suất mì xào, bốn suất cơm rang, tổng cộng hết bao nhiêu tiền thế.”
Thầy Triệu và cô Thường tranh nhau trả tiền, Lưu Xuân Khánh nói: “Thầy cô để chúng em tự trả cũng được.”
Chu Hổ Mễ cũng vội vàng phụ họa theo: “Thầy cô để chúng em tự trả tiền đi ạ.”
Thầy Triệu và cô Thường đồng thanh nói: “Không cần, để thầy cô mời.”