Cuối cùng cô Thường là người trả tiền cho bữa ăn khuya, cô Thường vừa trả tiền xong thì nghe thầy Triệu nói: “Cô Thường, bữa nay cô mời, bữa ngày mai không được giành trả tiền với tôi đâu nhé, ngày mai tôi mời cô.”
Cô giáo Thường lắc đầu cười: “Hóa ra là đứng đây đợi tôi.” Dù ngày mai ăn gì thì chắc chắn phải ăn món đắt tiền hơn hôm nay.
Ngày mai bọn họ vẫn phải ở lại Trường Xuân thêm một ngày, sáng ngày kia thì về bằng tàu hỏa. Thầy Triệu và cô Thường bàn bạc với nhau một lát, quyết định sẽ dẫn bọn trẻ đến đầm Tịnh Nguyệt vào ngày mai, cách công viên rừng quốc gia hơn mười cây.
Cô giáo Thường thông báo với bọn trẻ tin tốt: “Ngày mai các em có thể ngủ nướng, mười giờ sáng mai chúng ta sẽ xuất phát đến đầm Tịnh Nguyệt.”
“Oa!”
“Yeah!”
Sáu người đều vui mừng khi nghe thấy tin này.
Nhóm Lâm Tiếu không phải là những người duy nhất đói bụng vào lúc nửa đêm, đằng sau họ là các thầy cô và học sinh đến xếp hàng mua đồ ăn khuya. Các bạn đằng sau nghe thấy ngày mai nhóm Lâm Tiếu được đi đầm Tịnh Nguyệt, mọi người đều mang vẻ mặt ước ao, có một bạn lớn gan hỏi: “Thưa thầy, sao ngày mai họ được đi chơi còn chúng em phải ngồi tàu hỏa về nhà thế ạ?”
Thầy vỗ vai học sinh: “Nếu các em giành được quán quân, không chỉ đơn giản là một ngày thôi đâu, thầy đưa các em đi chơi hẳn ba ngày ba đêm luôn.”
Đám học trò ngẩn ra, vội quay sang nhìn nhóm Lâm Tiếu, cậu “A” một tiếng mới nhận ra rằng nhóm người đang đứng mua đồ ăn khuya trước mặt mình là đội giành quán quân, cậu bé rụt cổ lại không nói nữa.
“Các cháu thi gì mà tối muộn như này rồi mới xong thế?” Chủ sạp hàng ăn khuya tò mò hỏi.
Đám học sinh nhao nhao giới thiệu cho ông chủ về cuộc thi Hoa Cup, ông chủ nghe xong thì khen không ngớt lời: “Ôi, còn được lên cả TV nữa cơ à.”
“Các cháu là học sinh đến từ khắp nơi tham gia cuộc thi, giỏi quá, giỏi quá.”
Ông chủ xoay vòng cái chảo lớn, một nồi có thể làm hai suất, nhóm Lâm Tiếu gọi tám suất gồm mì xào và cơm rang, làm nhoáng một cái là xong.
Lâm Tiếu mang cơm rang về phòng đã là hơn mười một giờ.
Thầy Triệu và cô giáo Thường nhìn học sinh của mình về phòng hết, dặn bọn trẻ ăn xong thì đi ngủ sớm: “Ngày mai mười giờ xuất phát, nếu ai không dậy được thì thầy cô sẽ không chờ đâu.”
Lâm Tiếu khóa trái cửa phòng rồi chốt cửa lại, đặt cơm rang lên bàn: “Tớ muốn đi tắm trước.”
Chu Tuệ Mẫn cũng muốn đi tắm, hôm nay cô bé đổ mồ hôi rất nhiều vì hồi hộp.
“Chúng ta tắm chung đi.” Lâm Tiếu lôi kéo Chu Tuệ Mẫn cùng vào phòng tắm, các cô bé quen dùng phòng tắm công cộng từ nhỏ nên không cảm thấy ngại.
“Cậu gầy thế!” Lâm Tiếu chỉ vào xương sườn của Chu Tuệ Mẫn, từng khúc xương sườn của Chu Tuệ Mẫn hiện ra rất rõ ràng, Lâm Tiếu chỉ nhìn thấy xương sườn của mình mờ mờ.
Chu Tuệ Mẫn nói: “Mẹ tớ ngày nào cũng bảo tớ ăn rõ lắm mà chẳng thấy tí thịt nào.”
Tắm xong, Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn mỗi người một hộp mì xào, cơm rang ngồi trên giường ăn, Lâm Tiếu ăn cơm rang, Chu Tuệ Mẫn ăn mì xào, hai cô bé đổi đồ ăn cho nhau trước.
“Ngon đấy!” Hai mắt Lâm Tiếu sáng lên.
Mì xào của Chu Tuệ Mẫn rất ngon và đậm đà, còn cơm rang của Lâm Tiếu thì cũng không phải dạng vừa, cơm cứng và có hạt rõ ràng, được chiên với rang, xúc xích giăm bông và bắp cải thái nhỏ, hơi mặn nhưng rất thơm.
“Ôi trời ơi, tớ quên bảo ông chủ cho tớ hạt tiêu rồi.” Lâm Tiếu vừa nói vừa càn quét hộp thức ăn, thậm chí còn có cảm giác mình có thể ăn thêm một suất nữa.
Nhưng sau khi rót nửa cốc nước, cái bụng của Lâm Tiếu phình lên: “No quá!”
“Chu Tuệ Mẫn, cậu buồn ngủ không, tớ chẳng thấy buồn ngủ tí nào.”
Lâm Tiếu nhìn lướt qua đồng hồ điện tử, đã hơn mười một rưỡi rồi, ngoại trừ đêm giao thừa ra thì cô chưa từng thức khuya tới thế, lúc này, cô đã ngủ thiếp đi khi nghe thấy tiếng của chương trình Xuân Vãn.
Nhưng không hiểu sao, hôm nay cô không thấy buồn ngủ.
“Chu Tuệ Mẫn, bọn mình nói chuyện thêm một lúc nữa đi.”
Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn nằm lên giường, tắt đèn phòng. Phía đối diện không có tòa nhà nào, xuyên qua cửa sổ có thể nhìn thấy những vì sao trên bầu trời đêm.
“Những ngôi sao đó sáng quá!”
“Thật là một cơ hội hiếm có.” Lâm Tiếu hào hứng nói, Chu Tuệ Mẫn ngồi bên cạnh ừ một tiếng, Chu Tuệ Mẫn cảm giác mình như đang trải qua một giấc mộng đẹp, đội của cô giành được quán quân và mang được cúp Hoa La Canh về.
Vào một đêm đẹp như mơ như vậy, gió mát xuyên qua rèm cửa thổi vào trong, cô ăn xong bữa ăn khuya, nằm trên giường nói chuyện với bạn thân.
“Hiếm có thật.” Chu Tuệ Mẫn khẽ nói.
“Đúng thế, rất hiếm có, lúc ở trường tớ phải để đồng hồ vào ngăn bàn, bây giờ tắt đèn đi mới nhìn rõ được.”