Chu Tuệ Mẫn ngây ra, nhận ra mình và Lâm Tiếu đang nói đến hai chuyện khác nhau, Lâm Tiếu nói về việc cho bạn bè xem đồng hồ dạ quang là một cơ hội hiếm có.
“Cậu nhìn này!” Lâm Tiếu lắc lắc mặt đồng hồ trong bóng tối.
Chu Tuệ Mẫn phì cười.
“Lâm Tiếu, hôm nay cậu có cảm thấy hồi hộp khi thi đấu không?” Chu Tuệ Mẫn hỏi.
Lâm Tiếu: “Có chứ, căng thẳng chết đi được ấy, giành cơ hội trả lời khó thật.”
Lâm Tiếu xoa tay, tay cô vẫn còn hơi đau, cô đập mạnh vào nút trả lời khi giành cơ hội trả lời câu hỏi cuối cùng.
Chu Tuệ Mẫn hỏi: “Ngoại trừ lúc giành cơ hội trả lời ra, lúc cậu trả lời có căng thẳng không?”
Lâm Tiếu: “Không.” Tất cả cảm giác căng thẳng của cô đều dồn hết vào lúc giành cơ hội trả lời.
Giọng điệu của Chu Tuệ Mẫn tràn đầy ngưỡng mộ: “Cậu giỏi thật!”
Đồng hồ điện tử nhảy từ 23 sang 00, qua mười hai giờ đêm, cơn buồn ngủ của Lâm Tiếu lại kéo đến, cô vừa nói được nửa câu, đầu đã nghiêng sang một bên để ngủ.
Chu Tuệ Mẫn đợi Lâm Tiếu nói nốt câu sau nhưng không đợi được, lúc nhận ra thì Lâm Tiếu đã ngủ thiếp đi, nhắm mắt lại trong những ánh sao bên ngoài cửa sổ.
Sáng hôm sau, Lâm Tiếu bị đánh thức bởi tiếng đóng cửa, mở cửa ở hành lang, cô nhìn đồng hồ ngay lập tức, tám rưỡi sáng, may quá không dậy muộn.
Chu Tuệ Mẫn dậy sớm hơn, cô bé đánh răng xong: “Lâm Tiếu, cậu có thẻ IC không, cho tớ mượn để tớ xuống dưới tầng gọi điện thoại.”
Lâm Tiếu bật người dậy ngồi trên giường: “Tớ cũng phải gọi điện thoại.”
Tầng dưới của khách sạn có buồng điện thoại thẻ IC, Lâm Tiếu rửa mặt vội vã rồi đi cùng Chu Tuệ Mẫn xuống dưới tầng, trên tóc mái vẫn còn dính nước.
Chu Tuệ Mẫn để Lâm Tiếu gọi về nhà trước, Lâm Tiếu cũng không ngần ngại, cô cắm thẻ IC vào buồng điện thoại và ấn số.
Lần thứ nhất quên quay số, Lâm Tiếu quay một lúc mới nhớ ra, bấm cúp điện thoại thử lại.
Lần thứ hai đã quay số thành công và nó đã được bắt máy chỉ sau hai hồi chuông: “Mẹ ơi!”
“Là anh của em.” Người ở đầu dây bên kia điện thoại nói.
“Ơ?” Lâm Tiếu ngạc nhiên, sao anh lại ở nhà vào giờ này.
Ngay sau đó, giọng nói của mẹ từ đầu bên kia điện thoại vang lên: “Tiếu Tiếu, con ở bên ngoài thấy thế nào?”
“Ổn lắm mẹ ạ!” Lâm Tiếu vui vẻ tuyên bố: “Mẹ, con đoạt huy chương vàng cá nhân, đội chúng con đoạt giải quán quân đồng đội.”
Cạch một cái, thứ gì đó rơi xuống ở phía bên kia của điện thoại.
Lữ Tú Anh kinh ngạc: “Thật sao?”
Giọng nói của Lâm Dược Phi run lên: “Huy chương vàng, Tiếu Tiếu, em giành được huy chương vàng rồi!”
Sao anh trai phấn khích thế nhỉ?
Lâm Tiếu cảm giác chắc chắn anh trai đang hiểu lầm gì đó, cô nhăn mày, cúi đầu giải thích với anh trai: “Anh à, huy chương vàng có nghĩa là được giải nhất ấy.”
“Huy chương phát cho bọn em không phải là vàng ròng, không có giá trị gì đâu.”
Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn gọi điện thoại xong sau thì gặp cô Thường và thầy Triệu.
“Hai đứa ăn sáng chưa?” Cô giáo Thường hỏi.
Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn lắc đầu.
Cô giáo Thường nói: “Hôm nay không có chỗ nào bán đồ ăn sáng cả, sang cửa hàng bán thực phẩm phụ bên cạnh mua ít đồ ăn đi. Mua nhiều một chút, trưa nay chúng ta còn phải mang vào đầm Tịnh Nguyệt ăn nữa.”
Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn nhìn nhau, lập tức rẽ sang cửa hàng bán thực phẩm phụ bên cạnh.”
Cô giáo Thường đứng phía sau hai đứa nhỏ xúc động: “Đúng là con gái tốt, còn nhớ gọi điện thoại về cho gia đình, mấy đứa con trai đều đang ngủ say kìa.”
Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn đang đứng đối diện với đủ loại thức ăn trong cửa hàng bán thực phẩm phụ, bàn bạc xem nên ăn gì, sau đó thống nhất với nhau cho rằng buổi trưa ăn bánh quy và bánh mì ở đầm Tịnh Nguyệt là thích hợp nhất, vì trưa phải ăn những món này nên lúc sáng hai cô bé không muốn ăn nữa.
“Chúng ta về khách sạn nấu mì ăn đi.” Trước khi lên lầu, hai cô bé nói với nhân viên của khách sạn một tiếng để chị gái ấy mang một chiếc bình nước nấu đến phòng họ.
Sau đó mới sáng sớm Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn đã ăn mì ăn liền nóng hôi hổi trong phòng khách sạn, chân giò hun khói Lâm Tiếu mang đến vẫn chưa ăn hết, cô đưa cho Chu Tuệ Mẫn một cái, bỏ vào bát mì của mình một cái.
“Tớ thích ăn mì ăn liền vào buổi sáng nhất.” Lâm Tiếu nói. Nhưng ở nhà cô lại rất có cơ hội ăn như thế này, vốn mẹ cảm thấy mì ăn liền rất tốt nhưng anh trai cô lại nói với mẹ rằng mì ăn liền không tốt cho sức khỏe, sau đó mẹ không cho cô ăn nhiều nữa.
“Anh trai tớ hư lắm đúng không?” Lâm Tiếu hỏi Chu Tuệ Mẫn.
Chi Tuệ Mẫn lắc đầu: “Tớ thấy anh cậu đối xử với cậu rất tốt.”