Trọng Sinh 1988 Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại ( Dịch Full )

Chương 574 - Chương 574.

Chương 574. - Chương 574. -

Cuộc thi Toán Olympic lần này, anh Lâm Tiếu và mẹ cùng đưa Lâm Tiếu đến ga tàu hỏa, lúc nãy khi Lâm Tiếu gọi điện thoại về nhà báo tin vui thì có vẻ anh hai còn kích động hơn cả mẹ.

Lâm Tiếu suy nghĩ một lúc rồi nói: “Có lúc rất tốt nhưng có lúc cũng rất hư.”

Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn ăn xong rồi rửa sạch hộp cơm của mình, sau đó bốn học sinh nam vội vàng thức dậy trước tiếng gõ cửa của giáo viên, bốn cậu học sinh ngậm vài miếng bánh quy rồi vội vã xuất phát.

Đến trước cửa khách sạn thì chia thành hai nhóm, nam sinh thì đến cửa hàng bán thực phẩm phụ, còn Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn thì đi phía sau thầy Triệu và cô Thường.

Xe taxi dừng trước cổng khách sạn, thầy Triệu và cô Thường hỏi tài xế đến đầm Tịnh Nguyệt hết bao nhiêu tiền, tài xế không tính meter, nói một giá một.

Cuối cùng thầy Triệu và cô Thường chọn hai chiếc xe, thầy Triệu và cô Thường lần lượt ngồi vào ghế phụ lái của hai xe, Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn lên xe của thầy Triệu, còn bốn học sinh nam thì chen lấn leo lên xe của cô Thường.

Tài xế quay đầu lại hét lên: “Này, sao dãy sau lại chen chúc tận bốn người thế, như vậy bị quá tải rồi.”

“Cậu xuống đi.”

“Cậu xuống đi chứ.”

Bốn cậu học sinh đùn đẩy một lúc, Triệu Hiểu Long ngồi hàng trên bị đẩy xuống xe, chạy sang xe của thầy Triệu, ngồi bên cạnh Lâm Tiếu.”

“Đóng cửa chặt vào.” Thầy Triệu dặn dò một câu rồi nói với tài xế: “Đi thôi.”

“Chậc, quầng thâm mắt của em sắp như gấu trúc rồi.” Thầy Triệu quay đầu lại nhìn Triệu Hiểu Long, hỏi: “Tối qua mấy giờ ngủ?”

Thầy Triệu chỉ là giáo viên dẫn dắt đội tuyển thi Toán Olympic nên các học sinh không ai sợ sợ ông ấy, Triệu Hiểu Long cười hi hi: “Hai giờ ạ.”

Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn nhìn nhau, hai cô bé cho rằng mình đi ngủ lúc mười một giờ hơn đã trễ rồi, không ngờ các bạn nam lại tận hai giờ sáng mới ngủ.

“Ha, còn trẻ đúng là dồi dào sức khỏe mà.” Hôm qua sau khi thầy Triệu về phòng thì rất nhanh đã ngủ thiếp đi: “Không phải bảo mấy em về phòng thì nhanh chóng đi ngủ sao, không ngủ làm gì thế?”

Triệu Hiểu Long: “Đánh tú lơ khơ.”

Sau khi hai giáo viên đã ngủ, các học sinh nam lại chạy vào một phòng, đánh tú lơ khơ đến hai giờ sáng.

“Vậy hôm nay còn tinh thần để chơi không?” Thầy Triệu hỏi.

“Đương nhiên là có ạ.” Triệu Hiểu Long đáp lại.

Sau khi đến đầm Tịnh Nguyệt, bốn học sinh nam dùng hành động thực tế chứng minh tinh thần của chúng vẫn còn rất nhiều.

Đầm Tịnh Nguyệt không hổ là công viên rừng quốc gia, Lâm Tiếu vừa bước xuống xe thì hít sâu một hơi, không khí nơi đây đúng là trong lành.

Nhiệt độ cũng đột nhiên thấp đi vài độ, khu vực trong thành phố còn hơi nóng, nhưng đầm Tịnh Nguyệt lại đầy gió, từng cơn gió mát lạnh lướt qua mang theo mùi thơm dịu của cây cỏ.

Thầy Triệu bảo cô Thường và các học sinh khác đứng trước cửa: “Chụp cho mọi người một tấm hình nhé.”

Cô giáo Thường nói: “Tìm một người chụp giúp chúng ta đi, thầy Triệu cũng vào chụp chung đi.”

Thầy Triệu đứng trước cửa công viên nhìn qua nhìn lại, tìm thấy một người cũng khoác máy ảnh trên cổ nên nhờ đối phương chụp giúp một tấm, đối phương thoải mái đồng ý rất nhanh chóng.

Sau khi chụp ảnh xong, cô giáo Thường nuối tiếc nói: “Đáng lý ra hôm nay phải mang huy chương theo.”

Sáu học sinh, hai vàng hai bạc một đồng, năm người lấy được huy chương, thành tích như thế đúng là khiến người ta tự hào. Cô Thường thấy vận may của mình rất tốt, mặc dù cô ấy chỉ là một giáo viên dẫn đội nhưng thành tích như vậy cũng khiến gương mặt cô ấy sáng bừng. Còn thầy Triệu lại là người thầy có đến hai học sinh học lớp Toán Olympic, không còn nghi ngờ gì nữa, việc này cũng điểm tô thêm phần rực rỡ trên lý lịch của ông ấy.

Có thể chụp hình chung với học sinh tại một nơi xinh đẹp như công việc rừng đây, nếu như có mang theo huy chương thì tốt rồi, cô giáo Thường hối hận sao mình không chuẩn bị sớm hơn.

Học sinh nghe hết câu chuyện của cô giáo Thường đều lắc đầu, ra ngoài chơi còn mang theo huy chương làm gì, đúng là quá khờ.

Ngay cả khăn quàng đỏ đám nhóc học lớp năm lớp sáu này còn không muốn đeo, hoặc có lẽ bọn nhỏ không còn ngoan ngoãn tuân theo nội quy của trường như học sinh lớp dưới lúc nào cũng đeo khăn quàng, các động tác của buổi thể dục giữa giờ cũng thực hiện rất tiêu chuẩn, đúng là chỉ có học sinh lớp dưới mới như vậy thôi.

Mọi người đều cảm thấy may mắn khi cô Thường không nhớ đến chuyện này trước khi xuất phát.

Đầm Tịnh Nguyệt rất lớn, còn lớn hơn tưởng tượng của Lâm Tiếu nữa. Mặc dù cô chưa từng đến công viên rừng quốc gia bao giờ nhưng cô đã đi qua rất nhiều công viên, cho rằng công viên rừng quốc gia không khác những công viên ấy là bao.

Nhưng vừa đến đầm Tịnh Nguyệt thì cô biết mình sai rồi, đây đâu phải là công viên mà là một khu rừng lớn.

Bình Luận (0)
Comment