Lâm Tiếu mở túi bánh mì ra, Triệu Hiểu Long đưa một cái hộp sang: “Tớ đổ cho cậu một ít, kẹp vào bánh mì ăn ngon lắm.”
Lâm Tiếu nhìn chiếc lọ nhỏ trong tay Triệu Hiểu Long hỏi: “Đây là gì vậy?”
Triệu Hiểu Long: “Chà bông đấy, cậu chưa ăn chà bông bao giờ à?”
Lâm Tiếu lắc đầu: “Chưa từng ăn.”
Triệu Hiểu Long lập tức vội vàng giải thích: “Vậy cậu nhất định phải thử, bánh mì kết hợp với chà bông vô cùng tuyệt vời.”
“Nhưng tiếc là cậu mua bánh mì ngọt, loại bánh mì sandwich lạt kẹp với chà bông là ngon nhất, nhưng vấn đề không lớn, cậu ăn thử đi”
Lâm Tiếu há miệng cắn một miếng bánh mì được rải chà bông, một mùi hương lan ra khắp miệng cô, là mùi thịt.
Lâm Tiếu gật đầu: “Ngon lắm.”
Cô vội vàng cắn thêm một miếng rồi hỏi: “Ở đâu mới mua được cái này thế?”
Triệu Hiểu Long đắc ý: “Đây là do mẹ tớ tự làm đấy.”
Lâm Tiếu thất vọng, vậy là không mua được rồi, nhưng cô có thể về nhà hỏi thử mẹ xem có biết làm không, không chừng mẹ mình cũng biết đấy chứ.
Lúc Lâm Tiếu ngồi bên hồ ăn cơm có một đám người phần phật kéo đến, người đi đầu cầm một cái loa, thì ra là một đoàn du lịch. Hướng dẫn viên cầm loa nói: “Đây chính là đầm Tịnh Nguyệt. Theo như truyền thuyết nói sau khi Thất công chúa bị thiên binh thiên tướng bắt đi thì nàng luôn cúi đầu nhớ lại cuộc sống gia đình của mình và chồng ngày trước, không kìm lòng được rơi nước mắt.”
“Một giọt nước mắt rơi xuống phía Nam, biến thành gì mọi người có biết không?”
Đoàn du lịch không ai lên tiếng, vài giây sau hướng dẫn viên tự công bố đáp án: “Biến thành hồ Nhật Nguyệt của Đài Loan.”
“Giọt nước mắt rơi xuống phía Bắc thì biến thành gì?”
“Đầm Tịnh Nguyệt.” Lần này có vài người trong đoàn du lịch trả lời.
“Đúng vậy, nó đã biến thành đầm Tịnh Nguyệt trước mặt chúng ta.”
Lâm Tiếu nghe thấy câu chuyện của hướng dẫn viên bèn đứng lên nhìn ra xa, một giọt nước mắt của Thất công chúa biến thành cái hồ to thật.
“Hồ Minh Nguyệt ở Đài Loan như thế nào vậy?” Lâm Tiếu hỏi Chu Tuệ Mẫn.
Đương nhiên Chu Tuệ Mẫn cũng không biết, Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn hẹn với nhau: “Đợi khi chúng ta lớn lên nhất định phải đến hồ Minh Nguyệt ở Đài Loan.”
Chu Tuệ mẫn gật đầu: “Ừm, sau này chúng ta đi chung với nhau.”
Người trong đoàn du lịch rất nhiều, rất nhanh đã có người chạy đến giành chỗ, thầy Triệu và cô Thường thấy Lâm Tiếu họ đã ăn uống xong hết nên nói: “Chúng ta đi dạo tiếp đi.”
“Vâng.” Các học sinh nam lập tức nhảy cẫng lên, như một con thỏ nhảy vọt ra ngoài, hai thầy cô giáo đứng phía sau vội hét lớn: “Chậm thôi.”
“Đừng rời đội.”
Công viên rừng đầm Tịnh Nguyệt vui thật, Lâm Tiếu thấy được rất nhiều loài cây, hoa, chim mà mình chưa gặp qua bao giờ, cô cảm thấy bắt mình viết ba trang tập làm văn cũng không thành vấn đề gì.
Vòng chung kết của cuộc thi Hoa Cup cô cũng có thể viết ba trang.
Không cần lo lắng về bài tập hè năm nay nữa.
Đầm Tịnh Nguyệt rất lớn, không thể tham quan hết trong nửa ngày được, trước bữa tối thầy Triệu và cô Thường thúc giục học sinh rời khỏi đây, mọi người đều mang theo tiếc nuối rời khỏi đầm Tịnh Nguyệt vẫn chưa khám phá hết.
Nhưng khi đến quán ăn, lúc các món ăn hai thầy cô gọi được bưng lên bàn thì mọi người lập tức quên đi sự tiếc nuối lúc nãy.
“Wow đĩa này to quá!” Lưu Xuân Khanh thấy nhân viên phục vụ bưng lên một đầu cá chưng ăn với bánh phồng lớn thì ngạc nhiên.
“Người vùng khác đến à?” Ông chủ vừa nghe là biết họ không phải người ở đây.
Cô giáo Thường hơi lo lắng: “Đúng có hơi nhiều không?”
Thầy Triệu nhìn đám học sinh của mình: “Không nhiều đâu, đám nhóc này ăn nhiều hơn chúng ta nữa đấy.”
Thầy Triệu nói không sao, chân giò dầm tương, thịt heo giòn chua ngọt, Địa Tam Tiên, miến trộn, tuyết y đậu đỏ trên bàn đều bị mọi người ăn sạch không còn gì.
Đám học sinh nam ăn quá nhanh, Lâm Tiếu cũng vội vàng gắp thức ăn vào chén mình, chân giò hầm tương được hầm mềm đến mức thịt da mềm nhừ, hoàn toàn tách ra khỏi xương, chỉ cần dùng đũa gắp nhẹ lên là được, Lâm Tiếu thích ăn da nhất, nước tương đậm đà, ăn không thấy ngấy.
Tuyết y đậu đỏ cũng rất ngon, bên trong có nhân đậu đỏ, bên ngoài được phủ đường trắng, vừa thơm vừa ngọt.
Bình coca và sprite lớn trên bàn cũng rất nhanh đã thấy đáy, cô Thường nhìn thầy Triệu nói: “Thầy Triệu à, thầy gọi bia đi.”
Mặt thầy Triệu lóe lên sự do dự, vào mùa hè sau khi ăn cơm xong uống một chai bia ướp lạnh thì còn gì bằng nhưng ông ấy vẫn lắc đầu từ chối: “Đang phải trông chừng học sinh đấy.”
Mặc dù một chai cũng sẽ không say: “Nhưng vẫn nên cẩn thận chút.”
Cô giáo Thường thấy thế cũng không khuyên nữa.