Thầy Triệu an ủi bản thân: “Ngày mai lên tàu hỏa rồi uống, uống trên tàu không sao.” Tối nay ghé vào cửa hàng bán thực phẩm phụ mua hai túi chân gà, ngày mai lên tàu hỏa có thể từ từ uống.
Chuyến xe về yên tĩnh hơn chuyến xe đi nhiều, ai nấy cũng đều mệt rã rời, sự mệt mỏi và mất ngủ tích lũy vài ngày đã được bộc phát trên chuyến tàu hỏa lắc lư này, vừa lên xe không bao lâu thì mọi người đã lần lượt nằm trên giường ngủ thiếp đi.
Tối ngủ, sáng cũng ngủ, không có ai nhắc đến chuyện đánh bài, không đủ người, trừ lúc ăn cơm ra thì ai nấy cũng đều ngủ, lúc tỉnh dậy thì cũng nằm trên giường đọc sách.
Họ cứ ngủ cả đoạn đường như thế, ngược lại lại cảm thấy chuyến đi về nhà nhanh hơn nhiều.
Tàu hỏa đến trạm, Lâm Tiếu ngoan ngoãn đứng bên dưới kệ hành lý, đợi thầy Triệu giúp cô lấy vali trên đó xuống, đột nhiên đầu Lâm Tiếu bị một đôi tay lớn ấn xuống.
“Ai thế?” Lâm Tiếu tức giận quay đầu lại: “Anh hai.”
“Anh hai, sao anh lại lên đây thế? Sao anh lại biết em ở toa xe này?”
Lâm Dược Phi vội vàng nhận lấy chiếc vali từ tay thầy Triệu, nhẹ nhàng khiêng ra ngoài. Lâm Tiếu chỉ còn lại một cái cặp sách, đeo nó phía sau lưng rồi đi theo anh hai: “Mẹ đâu anh?”
“Mẹ ở nhà nấu đồ ngon cho em đấy.” Lâm Dược Phi nói.
“Wow!” Lâm Tiếu vui mừng nhảy lên: “Có món gì ngon thế anh?”
Lâm Dược Phi: “Không biết, em về nhà không phải sẽ biết ngay sao?”
Đường đi giống hệt đường về, người nhà bọn nhóc đứng ở trạm xe đón. Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn sắp được về nhà rồi, bốn cậu nhóc đều ở thành phố khác, phải ngồi một chuyến xe đường dài nữa, có người còn phải ở lại khách sạn một đêm rồi mới về.
Hai thầy cô giáo lần lượt giao học sinh cho người lớn trong nhà, mọi người đều tạm biệt nhau ở ga tàu.
Mặc dù họ chỉ là những người bạn mới quen chưa được bao lâu nhưng mấy ngày này mọi người cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện, cảm thấy như họ đã quen biết nhau rất lâu rồi vậy.
Lúc mọi người tạm biệt nhau đều cảm thấy luyến tiếc. Các học sinh nam khoác vai nhau, Lâm Tiếu cũng nắm lấy tay Chu Tuệ Mẫn không nỡ tạm biệt, khai giảng năm nay Chu Tuệ Mẫn phải lên cấp hai nên cuối tuần sẽ không đến lớp Toán Olympic nữa.
Người lớn đứng bên cạnh cười nói đợi đám nhóc nhỏ này tạm biệt nhau.
Thời khắc chia tay, Triệu Hiểu Long tỏ vẻ bí ẩn nói với mọi người: “Nói không chừng chúng ta có thể gặp lại nhau đấy.”
Lâm Tiếu không hiểu gì cả, không biết tại sao Triệu Hiểu Long lại nói như vậy, trừ cô và Chu Tuệ Mẫn ra thì những người còn lại đều không ở chung một thành phố, vậy làm sao có thể sớm gặp lại được.
“Anh hai, tại sao Triệu Hiểu Long lại nói bọn em sẽ sớm gặp lại nhau vậy?” Lâm Tiếu thấy khó hiểu hỏi anh hai.
Lâm Dược Phi: “Nói không chừng sau này các em sẽ cùng tham gia cuộc thi thì sao?” Thật ra cuộc thi Toán Olympic cũng chỉ trong phạm vi nhỏ thôi, rất có thể những học sinh đứng đầu có thể gặp nhau lần nữa.
Lâm Tiếu nhớ lại dáng vẻ bí ẩn của Triệu Hiểu Long: “Em thấy hình như không phải cậu ý có ý này.”
Dáng vẻ đắc ý của cậu ấy như đang giấu một chuyện gì đó rất lớn.
Lâm Tiếu nghĩ không ra.
Sau khi các gia đình khác đều đưa con mình rời khỏi thì Lâm Dược Phi nhiệt tình nói với hai thầy cô giáo: “Thầy Triệu, cô Thường, hai người về đâu để em đưa hai người về, cũng tiện đường tiễn hai người một chuyến, mấy hôm nay làm phiền hai thầy cô chăm sóc cho Tiếu Tiếu rồi.”
Hai thầy cô giáo từ chối nhưng cuối cùng Lâm Dược Phi vẫn mang hàng lý của họ bỏ vào cốp xe, hỏi địa chỉ nhà của hai người họ.
Địa chỉ hai người họ nói không hề thuận đường, tại sao anh hai lại nói tiện đường thế. Lòng Lâm Tiếu không hiểu nhưng cô lại thông minh ngậm miệng lại.
Lâm Dược Phi đưa cô Thường về nhà trước rồi đưa thầy Triệu về, cuối cùng đưa Lâm Tiếu về nhà mình.
“Gâu gâu gâu gâu.” Lâm Tiếu vừa xuống xe thì nghe thấy tiếng Tiểu Hoàng đang sủa inh ỏi.
“Tiểu Hoàng.” Lâm Tiếu nhanh chóng chạy đến cửa nhà, cô rất nhớ Tiểu Hoàng.
Cửa chống trộm mở ra, Tiểu Hoàng cũng nhớ Lâm Tiếu muốn chết, cửa vừa mở đã nhào về phía Lâm Tiếu, kích động bám lấy đùi Lâm Tiếu, quấn lấy cô không ngừng.
Lâm Tiếu cúi người bế Tiểu Hoàng lên: “Tiểu Hoàng Tiểu Hoàng.”
“Bà ngoại!” Tiểu Hoàng quá nhiệt tình, hai giây sau Lâm Tiếu mới phát hiện bà ngoại mình đang đứng phía sau, cô ngạc nhiên: “Bà ngoại, bà ngoại, bà đến hồi nào thế?”
Lý Vân Châu cười ha ha đáp: “Hôm qua, hôm qua anh con lái xe về quê đưa bà lên đây.”
Lý Vân Châu cảm nhận được sự tiện lợi khi có xe riêng, Lâm Dược Phi lái xe về đón bà ngoại đến, tổng cộng chỉ tốn mất nửa ngày.
Lý Vân Châu nói: “TV màu xem rõ lắm, bà ngoại phải xem cháu lên TV như thế nào.”