Khuôn mặt Lâm Tiếu đỏ lên, lặng lẽ ngồi cách xa chị Tiểu Vân một chút.
"Tháng chín, Tiếu Tiếu sẽ vào trung học." Thẩm Vân trên đường tới đây đã nghe Lâm Dược Phi nói qua, trung học số một đặc biệt tuyển Lâm Tiếu vào lớp học năm năm, mỗi năm còn cấp cho Lâm Tiếu học bổng một nghìn đồng.
"Tiếu Tiếu còn nhỏ như vậy đã kiếm tiền cho nhà." Thẩm Vân cảm khái nói, cho tới bây giờ cô ấy chưa từng thấy đứa nhỏ nào thông minh giống Lâm Tiếu, lần đầu biết thì ra học sinh ưu tú nhất, giáo viên tuyển sinh phải tới cửa đoạt lấy, còn chủ động trao cho học bổng.
Lâm Tiếu nhìn anh trai: "Anh, là trung học em nhận nhiều học bổng, hay là tiểu học em tiêu hết nhiều phí tài trợ hơn."
Lâm Tiếu biết mình học trường tiểu học Đường Giải Phóng hàng năm đều phải nộp một khoản phí tài trợ không nhỏ, nhưng anh trai không chịu nói cho cô cụ thể là nhiều hay ít.
Lâm Dược Phi không nghĩ tới em gái vẫn luôn ghi nhớ phí tài trợ ở trong lòng: "Nhóc con quan tâm tới tiền bạc."
"Trung học em nhận nhiều học bổng hơn."
Lâm Dược Phi nói thật, ở tiểu học thì Lâm Tiếu đóng ba năm phí tài trợ, trung học phổ thông có thể nhận học bổng năm năm, học bổng cộng lại nhiều hơn không ít so với phí tài trợ.
Lâm Tiếu nghe thấy anh trai nói như vậy lập tức cười vui vẻ: "Vậy thật sự em kiếm tiền cho nhà rồi, học bổng trừ đi phí tài trợ chính là số tiền em kiếm được cho nhà."
Lâm Dược Phi chậc chậc lắc đầu: "Em tính không đúng rồi, còn phải trừ tiền tiêu vặt của em, tiền ăn cơm mỗi ngày của bé heo như em."
Lâm Tiếu lập tức nói: "Những cái này không tính." Lại vội vàng bổ sung: "Anh mới là bé heo, anh là heo lớn."
Thẩm Vân ở bên cạnh nhìn Lâm Dược Phi và Lâm Tiếu đấu võ mồm, cười đến gập cả người.
"Tiếu Tiếu sắp lên trung học rồi, xem ra hoàn toàn vẫn là dáng vẻ của đứa nhỏ." Thẩm Vân vừa cười vừa nói.
Lâm Tiếu không giống học sinh trung học chút nào, vừa nhìn là biết học sinh tiểu học.
Cũng may tuổi tác các học sinh được đặc biệt tuyển vào lớp học năm năm trường trung học số một vốn không đều, có người tốt nghiệp năm lớp sáu, cũng có người tốt nghiệp năm lớp năm, như Lâm Tiếu này đúng là tuổi tác nhỏ nhất trong lớp, nhưng dù sao cũng có Chu Tuệ Mẫn và Lâm Tiếu cùng tuổi.
Lúc tham gia vòng chung kết cuộc thi Hoa Cup, sáu học sinh ở chung rất tốt, sau đó đều trở thành bạn học, Lâm Tiếu và bạn học ở chung hẳn sẽ không có vấn đề gì.
Thẩm Vân đột nhiên nhận ra được một vấn đề: "Tiếu Tiếu qua năm năm nữa sẽ tốt nghiệp trung học phổ thông, tốt nghiệp trung học phổ thông cũng đã mười lăm tuổi."
Mà Thẩm Vân: "Chị còn những hai năm nữa mới có thể tốt nghiệp trung học phổ thông đấy."
Khi mà Thẩm Vân tốt nghiệp trung học phổ thông đã hai mươi mốt tuổi.
Đương nhiên đối với chuyện này Thẩm Vân đã sớm chuẩn bị, cô ấy đã quyết định trở lại trường học tức là đã chấp nhận sự thật rằng lúc tốt nghiệp thì tuổi của bản thân lớn hơn so với những bạn học khác. Chỉ có điều hiện tại so sánh với thiên tài nhỏ Tiếu Tiếu, khác biệt thật sự là quá lớn: "Hai chúng ta tốt nghiệp cấp ba cách nhau sáu năm."
Lâm Tiếu chững chạc an ủi chị Tiểu Vân: "Không sao, chị Tiểu Vân, chị sống lâu thêm sáu năm là được rồi."
Phụt một tiếng, mẹ, anh trai và bà ngoại đều cười, mẹ vỗ Lâm Tiếu một cái: "Không được nói lung tung."
Vẻ mặt Lâm Tiếu vô tội nhìn mẹ, không hiểu vì sao mẹ bảo cô nói lung tung. Cô đã từng chứng kiến vài tang lễ trong khu tập thể xưởng dệt bông, có người bảy mươi tuổi qua đời, có người tám mươi tuổi qua đời, có người chín mươi tuổi qua đời, chứ đừng nói chênh lệch sáu năm, mười hai năm hay mười tám năm đều có thể xảy ra.
Tốt nghiệp trung học phổ thông muộn sáu năm không tính là gì, sống được lâu hơn một chút là hồi vốn rồi.
Nghe Lâm Tiếu giải thích xong, Lữ Tú Anh càng cười đến không thở nổi: "Đúng, chúng ta sống lâu thêm mấy năm, cả nhà chúng ta đều sống lâu trăm tuổi."
Xem hết băng ghi hình tranh tài của Lâm Tiếu, Lâm Dược Phi tuyên bố một việc ngay trước mặt cả nhà: "Tiếu Tiếu vào lớp học năm năm trường trung học số một, chuyện vui như vậy, nhà chúng ta phải đặt hai bàn, mời người thân bạn bè ăn bữa cơm."
"Thẩm Vân được nghỉ hè một tuần lễ, không bằng chốt tuần sau đi, con đến quán cơm đặt bàn trước."
"Đến lúc đó gọi cả nhà cậu tới."
Lữ Tú Anh sững sờ một lúc: "Còn gọi nhà cậu của con từ quê xa đến sao. Gọi Văn Lệ đến là được rồi."
Lâm Dược Phi lắc đầu: "Phải gọi, cả nhà cậu là họ hàng thân nhất, không gọi có chút không ra sao cả."
Lữ Tú Anh mặc kệ: "Vậy cũng được."
Lâm Dược Phi còn nói thêm: "Mẹ, mẹ cũng gọi cả nhà dì Đỗ và nhà dì Tề đến đi."
Lữ Tú Anh gật đầu: "Đúng, dì Đỗ và dì Tề con trước kia giúp nhà chúng ta rất nhiều."