Lâm Dược Phi nói tiếp: "Còn có nhà Trần Đông Thanh, mẹ, mẹ không phải rất hay nói chuyện cùng bà nội Trần Đông Thanh sao, hai người là bạn vong niên, bà nội Trần Đông Thanh nhất định phải gọi đến."
"Còn có cả nhà Chu Tuệ Mẫn."
Lâm Dược Phi quay đầu nói với Lâm Tiếu: "Mở một bàn cho đám bạn thân của em, đến lúc đó để bạn thân và phụ huynh cùng đi. Tự em có thể thông báo được hay không?"
Đôi mắt Lâm Tiếu sáng lên, kích động liên tục gật đầu: "Em làm được."
Lâm Dược Phi nói với Lâm Tiếu: "Một bàn có thể ngồi mười người, nhiều nhất mười hai người, em gọi bạn thân nào đến, tự tính toán."
Lâm Tiếu lập tức quyết định, đương nhiên là Vương Hồng Đậu, Diệp Văn Nhân, Trần Đông Thanh và Chu Tuệ Mẫn rồi, lại thêm người lớn của bọn họ, vừa khéo ngồi đủ một bàn.
Đến lúc này Lữ Tú Anh còn chưa kịp phản ứng, vẫn cứ cho rằng Lâm Dược Phi nói "đặt hai bàn" ở trong quán cơm, lại thật sự đặt “hai bàn”.
Lữ Tú Anh nói: "Vậy hai bàn ngồi không đủ, phải ba bàn." Bà bấm ngón tay tính toán: "Chúng ta cộng thêm nhà cậu con là một bàn, bạn học Tiếu Tiếu một bàn, nhà dì Tề và nhà dì Đỗ một bàn."
Lâm Dược Phi xua tay, anh còn chưa nói xong đâu.
"Các giáo viên của Tiếu Tiếu cũng phải mời, nhân cơ hội này cẩn thận cảm ơn các giáo viên của Tiếu Tiếu một chút."
Lữ Tú Anh gật đầu: "Nên thế, nên thế." Có Lâm Tiếu so sánh trường tiểu học trực thuộc và tiểu học Đường Giải Phóng, Lữ Tú Anh cảm nhận được sâu sắc tầm ảnh hưởng của giáo viên đến học sinh lớn thế nào.
"Cô Từ, thầy Đào và cô Lưu đều mời đến." Lữ Tú Anh nói. Ba người giáo viên này đều dành rất nhiều quan tâm cho Lâm Tiếu.
Lâm Dược Phi bổ sung: "Thầy Hà và thầy Triệu trong phòng giảng dạy cũng phải mời. Để các giáo viên ngồi riêng một bàn, đến lúc đó chúng ta đi qua tiếp đãi."
Lữ Tú Anh gật đầu: "Đúng đúng đúng, thầy Triệu dạy Tiếu Tiếu Olympic Toán, chắc chắn không thể thiếu."
Thầy Hà đương nhiên cũng không thể bỏ qua, lúc trước Lâm Dược Phi nhờ quan hệ của thầy Hà mới làm cho Lâm Tiếu được đến phòng giảng dạy học Olympic Toán trước một năm, sau đó mới có một loạt chuyện tranh tài lấy giải thưởng, đặc biệt được tuyển vào trung học số một.
Lữ Tú Anh nhíu mày một cái: "Vậy thì phải bốn bàn, có phải là nhiều quá không?"
Lâm Dược Phi: "Không nhiều."
"Chuyện vui lớn như thế này, đặt mấy bàn rượu đã tính là gì, nhất định phải cẩn thận chúc mừng một chút."
"Tiếu Tiếu giành huy chương vàng trong vòng chung kết toàn quốc, thi viết cá nhân đạt điểm tuyệt đối, thi đoàn đội đứng đầu, ở trong quá khứ đây chính là Trạng Nguyên, à đó là sao Văn Khúc hạ phàm."
"Chuyện vui lớn như vậy, bày mấy bàn rượu không phải chuyện nên làm sao."
"Tiếu Tiếu học trung học và trung học phổ thông cùng một chỗ, không tham gia thi trung học phổ thông. Lần tổ chức tiệc rượu tới, sẽ là thời điểm kết thúc kỳ thi đại học vào đại học Thanh Hoa, đại học Bắc Kinh."
Nghe Lâm Dược Phi càng nói càng thái quá, Lữ Tú Anh cười ha ha: "Được, bốn bàn thì bốn bàn."
Đến lúc này, Lữ Tú Anh vẫn không thấy có gì sai sai, ngây thơ cho rằng Lâm Dược Phi chẳng qua là từ hai bàn biến thành bốn bàn.
Lữ Tú Anh nói: "Con bận rộn công việc, mẹ đi đặt tiệc rượu."
Lâm Dược Phi: “Những chuyện này cứ giao cho con làm, đến lúc đó mọi người chỉ cần tới ăn cơm là được.”
“Được.”
"Mẹ, có nhiệm vụ này giao cho mẹ."
Lữ Tú Anh dỏng tai lắng nghe.
"Mẹ, mẹ dẫn bà ngoại và Tiếu Tiếu, còn có mẹ, mua hai bộ quần áo mới. Đến lúc đó mặc thật đẹp đến quán cơm, những thứ khác mẹ không cần quan tâm."
Lữ Tú Anh cười: "Được rồi"
Cho dù Lâm Dược Phi không nói, Lữ Tú Anh cũng muốn dẫn Lâm Tiếu đi trung tâm mua sắm mua quần áo, Lâm Tiếu sẽ học trung học vào tháng chín, Lữ Tú Anh muốn dẫn cô mua ít quần áo đơn giản thanh lịch, không thể ăn mặc trẻ con giống học sinh tiểu học được.
Lữ Tú Anh cũng kéo Thẩm Vân lên: "Kỳ nghỉ hè của cháu được nghỉ vài ngày như vậy, nhất định phải tận dụng mấy ngày này mua quần áo, thiếu cái gì đều mua đi."
Ba lớn một nhỏ bốn người đi trung tâm mua sắm mới mở năm nay, vừa khai trương được hai tháng, Lữ Tú Anh còn chưa từng đến. Vừa vào cửa trung tâm mua sắm, tất cả đều giật mình, đó gọi là một biển người đông nghìn nghịt.
Trung tâm mua sắm mới mở là trung tâm mua sắm đầu tiên trong thành phố có thang cuốn.
Có rất nhiều người đứng trên các chỗ trống của thang cuốn, mọi người tranh nhau chen lấn để trải nghiệm cái đồ vật mới lạ này.
Lâm Tiếu kéo tay mẹ, có chút lo lắng nhìn chằm chằm thang cuốn dưới chân, nhìn thấy thang cuốn từng bậc từng bậc lộ ra, trước tiên chậm rãi đi lên, biến thành hình cầu thang.
Lâm Tiếu đứng tại chỗ, chần chờ không dám bước chân. Người phía sau chen lên phía trước, Lữ Tú Anh đưa tay bảo vệ lưng của Lâm Tiếu, nói với Lâm Tiếu: "Bước vào giữa là được."