Trọng Sinh 1988 Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại ( Dịch Full )

Chương 59 - Chương 59.

Chương 59. - Chương 59. -

Lâm Tiếu khó chịu muốn chết.

Cô uể oải nằm trên bàn học, giống như một con gà bị nhiễm bệnh.

Thời gian làm bài tập hè, cô có thể xem bao nhiêu tập Tây Du Ký, nhảy dây bao nhiêu lần, bắt bao nhiêu con dế.

Bản thân thật ngu ngốc, không chỉ làm bài tập hè một cách vô ích, còn đeo trên lưng đi học tan học mỗi ngày, uổng công vô ích một tuần.

Cô giáo Từ đi vào phòng học, thấy Lâm Tiếu nằm trên bàn thì hoảng sợ hỏi: “Sao vậy, đau bụng sao?”

Lâm Tiếu ngẩng đầu, tủi thân lắc đầu.

Cô giáo Từ: “Vậy thì làm sao?”

“Cô giáo Từ, bài tập hè của em làm uổng công rồi.”

Cô giáo Từ nhanh chóng hiểu đã xảy ra chuyện gì, cô ấy nghiêm mặt, nghiêm túc giáo dục Lâm Tiếu.

“Tại sao làm bài tập hè lại uổng công, làm bài tập hè là để báo cáo kết quả lại cho thầy cô sao, không, là vì chính mình, là vì củng cố tri thức, tiến bộ trong học tập.”

“Phụt!”

Cô giáo Từ thật sự không nhịn được, phì cười thành tiếng.

Cô ấy là người chuyên nghiệp, bình thường sẽ không cười học sinh trừ khi cô ấy thực sự không nhịn được.

Lâm Tiếu nằm trước mặt cô ấy giống như con chó nhỏ tủi thân, cô giáo Từ giơ tay xoa xoa đầu búp bê của Lâm Tiếu: “Lấy bài tập hè ra đây, bây giờ cô xem giúp em.”

Giáo viên chủ nhiệm muốn sửa bài tập ngay tại chỗ cho cô.

Lâm Tiếu lập tức căng thẳng, ra sức hồi tưởng lại những gì mình đã viết trong bài tập hè, nhưng cô nghĩ không ra, hình như cô viết cũng không nghiêm túc.

Mỗi khi cô giáo Từ lật một trang, âm thanh sột soạt giống như đang vang lên trong lòng Lâm Tiếu.

“Đề toán đều đúng hết.” Môn toán vượt qua bài kiểm tra.

“Bài văn viết rất có tình cảm, hình tượng cũng rất sinh động.” Môn văn vượt qua bài kiểm tra. Lâm Tiếu vừa muốn thở phào nhẹ nhõm, chợt nghe thấy tiếng “Nhưng mà” của cô giáo Từ.

“Nhưng mà dùng quá nhiều phiên âm.”

Lâm Tiếu: “Giáo viên ngữ văn trước đây của em nói, gặp phải chữ không biết viết thì viết phiên âm”, cô nhỏ giọng giải thích cho mình.

Cô giáo Từ: “Những chữ này em cũng không biết viết sao, hay là do không suy nghĩ hẳn hoi.”

“Đồng ruộng, con kiến đều là chữ đã học ở lớp một, sao tất cả em đều dùng phiên âm để thay thế?”

Lâm Tiếu cẩn thận suy nghĩ, phát hiện những chữ này cô thực sự biết viết. Vậy trước đây khi cô viết vì sao lại dùng phiên âm? Lâm Tiếu cau mày, cô không nhớ ra.

Cô giáo Từ lật xong bài văn, khen ngợi: “Kỳ nghỉ hè này em luyện chữ rất nghiêm túc.”

Lâm Tiếu khiếp sợ, tại sao cô giáo Từ lại biết cô bị anh trai bắt phải luyện chữ ở nhà trong kỳ nghỉ hè?

Cô giáo Từ mở trang đầu tiên và trang cuối cùng trong quyển vở ghi chép hàng ngày của Lâm Tiếu ra, so sánh cho Lâm Tiếu xem: “Em không phát hiện ra sự tiến bộ của mình sao?”

“So với bài đầu tiên, trong bài cuối cùng rõ ràng chữ viết đã đứng thẳng, còn ngay ngắn hơn.”

So sánh như vậy, Lâm Tiếu cũng có thể nhìn ra sự khác biệt.

Cô tròn mắt vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, vậy mà anh trai không lừa cô, luyện chữ thực sự có tác dụng.

Cô giáo Từ nhìn dáng vẻ của Lâm Tiếu, lại không nhịn được mà bật cười: “Luyện chữ nhất định phải kiên trì, còn phải nghiêm túc luyện chữ tiếp.”

Lâm Tiếu gật đầu một cái thật mạnh: “Vâng.”

Thứ bảy chỉ học buổi sáng, buổi chiều được nghỉ. Nửa ngày cuối cùng, trong lớp rõ ràng lòng người thấp thỏm, số lần mỗi giáo viên ở trên bục giảng hô im lặng cũng tăng lên.

Nhất là tiết cuối cùng, khi chỉ còn mười phút trước khi tan học, trong phòng học đã phát ra tiếng thu dọn đồ đạc.

Các học sinh nhao nhao cất bút chì và cục tẩy vào trong hộp đựng bút chì, bút chì đụng vào hộp bút chì sắt, phát ra tiếng leng ka leng keng.

“Trịnh Lập Cường, còn chưa tan học đâu, trên bàn của em đã trống rồi, lấy sách giáo khoa ra đi.” Thầy Lưu dạy toán quát lên.

Lâm Tiếu lén quay đầu lại, cô đã nhớ kỹ chỗ ngồi của tất cả bạn học ở trong lớp, quay đầu nhìn về phía chỗ ngồi của Trịnh Lập Cường.

Trên bàn của Trịnh Lập Cường quả nhiên ngoài cánh tay ra thì không có gì cả, dưới sự trách mắng của thầy giáo, Trịnh Lập Cường lách cách lấy đồ trong cặp sách bỏ lên bàn một lần nữa.

Thầy Lưu dạy toán dựa vào điểm danh, chống đỡ qua thứ bảy.

Mười phút cuối cùng của một buổi học vào buổi trưa.

Lâm Tiếu cảm thấy sắp xếp thời khóa biểu như vậy không hợp lý lắm, tiết cuối cùng của mỗi lớp vào buổi sáng thứ bảy thì đều nên sắp xếp tiết học của giáo viên chủ nhiệm.

Như vậy thì giáo viên trong trường sẽ có thể ăn ít kẹo nhuận họng hơn.

Bình Luận (0)
Comment