Khi thầy Lưu dạy toán kết thúc tiết học, cô giáo Từ - giáo viên chủ nhiệm lớp đã đợi sẵn ở trước cửa lớp. Thầy Lưu đi ra ngoài, cô giáo Từ lập tức đi vào, đứng trên bục giảng: “Cô có một chuyện quan trọng muốn nói.”
“Ôi.” Trong phòng học vang lên từng tiếng thở dài, giáo viên chủ nhiệm lại muốn làm chậm trễ thời gian tan học của thứ bảy.
Nhưng mà cô giáo Từ chỉ dùng một câu đã làm cho mọi người yên lặng lại.
“Cuối tuần sau sẽ đặt mua đồng phục của đội Thiếu niên Tiền Phong.”
“Hôm nay sau khi về nhà hãy bảo cha mẹ đo chiều rộng vai, chiều dài, vòng eo, chiều dài quần của các em rồi viết lên giấy, thứ hai mang tới đây. Viết chuyện này vào vở bài tập của các em, nhất định phải nhớ kỹ.”
Bùm một tiếng, trong phòng học nổ tung.
“Đặt đồng phục của đội Thiếu niên Tiền Phong.”
“Tại sao phải đặt mua đồng phục của đội Thiếu niên Tiền Phong?”
“Ngốc, chắc chắn là chúng ta được gia nhập đội Thiếu niên Tiền Phong rồi.”
“Cô giáo Từ, chúng em thật sự được gia nhập đội Thiếu niên Tiền Phong sao ạ?”
Cô giáo Từ gật đầu, xác nhận suy đoán của mọi người: “Sau khi phát đồng phục của đội Thiếu niên Tiền Phong xong, nhà trường sẽ tổ chức nghi thức gia nhập đội Thiếu niên Tiền Phong cho lớp hai.”
“Oa, chúng ta được gia nhập đội Thiếu niên Tiền Phong rồi”, “Vậy khăn quàng đỏ đâu, khăn quàng đỏ ở đâu?”, “Cô ơi cô sẽ dạy bọn em hát đội ca của đội Thiếu niên Tiền Phong sao?”
Chíp chíp, chíp chíp, trong lớp học giống như có hàng trăm con gà con đang kêu cùng một lúc.
Cô giáo Từ vỗ bục giảng rầm rầm hai cái: “Có câu hỏi thì giơ tay, không có câu hỏi thì im lặng.”
“Vương Hồng Đậu, em muốn hỏi gì?”
Vương Hồng Đậu đứng lên: “Cô giáo, cô nói cần đo chiều rộng vai, chiều dài là gì ạ?”
Cô giáo Từ: “Về nhà nói với cha mẹ, cha mẹ đều biết.”
Vương Hồng Đậu: “Nếu cha mẹ không biết thì phải làm sao bây giờ, cô nói cho em biết trước đi, em về nhà nói cho cha mẹ.”
Câu hỏi của Vương Hồng Đậu làm cả lớp đều đồng tình, tất cả mọi người đều không biết chiều rộng vai, chiều dài có nghĩa là gì.
Lâm Tiếu nghi ngờ nhìn các bạn học bên cạnh, tại sao ngay cả chuyện này bọn họ cũng không biết, không phải trước khi may quần áo đều phải đo những thứ này sao?
Cô giáo Từ không hiểu vì sao lúc này mọi người lại không vội tan học, nhưng cô ấy đã sớm quen với tình huống tương tự như vậy. Nếu nhiều học sinh đã hỏi như vậy, cô giáo Từ liền gọi những học sinh nam ở hàng đầu tiên đứng lên bục giảng, quay lưng lại, dùng thước kẻ tam giác cực lớn khoa tay múa chân trên lưng bọn họ.
“Từ đây đến đây, là chiều rộng vai, còn từ đây đến đây, là chiều dài.”
Trần Đông Thanh ở bên trái đang vẽ hình người lên trên giấy, vẽ ra tất cả những thứ mà cô giáo Từ ra hiệu.
Lâm Tiếu nhìn chằm chằm dáng vẻ luống cuống tay chân của cậu bé, không nhịn được hỏi: “Tại sao lại phải vẽ ra, đầu óc cậu không nhớ được sao?”
Trần Đông Thanh ngây ngẩn cả người: “Không nhớ được.”
Lâm Tiếu không hiểu cái này có cái gì mà lại không nhớ được, cho dù trước kia không biết, nhưng nhìn cô giáo Từ khoa tay múa chân một lần không phải đã nhớ kỹ trong đầu rồi sao?
Nhưng mà cô quan tâm bạn học ngốc, không nói thêm gì nữa, đổi câu hỏi: “Trước đây khi may quần áo chẳng lẽ cậu không đo những thứ này sao?”
Trần Đông Thanh: “May quần áo, tớ chưa từng may quần áo, không phải quần áo đều là mua sao?”
Lần này đổi lại là Lâm Tiếu ngây ngẩn cả người.
Cô giáo Từ tuyên bố tan học, nhưng Lâm Tiếu lại ngồi ở chỗ của mình không nhúc nhích. Cô nhìn chằm chằm các bạn học nối đuôi nhau đi ra cửa, lần đầu tiên phát hiện quần áo các bạn học mới mặc trên người tất cả đều mua bên ngoài.
Vậy mà không có ai may quần áo ở nhà cả.
Rất dễ nhìn ra sự khác biệt giữa quần áo tự may ở nhà và quần áo mua ở bên ngoài, quần áo trên người các bạn học sinh ở trường tiểu học trước đây của Lâm Tiếu chủ yếu là tự làm, hoặc mua, chia đều mỗi nửa.
Quần áo tự làm vừa thoải mái lại rẻ, nhưng mà hầu hết đều không đẹp như quần áo mua ở bên ngoài, dù sao hầu hết mọi người cũng không phải là thợ may chuyên nghiệp.
Từ trước đến nay Lâm Tiếu chưa từng để ý các bạn học mặc quần áo gì mới, hôm nay lần đầu tiên để ý, cảm thấy thật kỳ lạ.
Trong đại viện của xưởng dệt bông đừng nói là trẻ con, ngay cả người lớn cũng vậy, ai mà không có mấy bộ quần áo tự mình may chứ?
Trường mới không giống trường cũ.
Lâm Tiếu cúi đầu nhìn mình, quần áo cô mặc trên người hôm nay đều là mua bên ngoài.
Trước khi chuyển trường, anh trai đặc biệt dẫn cô đến trung tâm thương mại để mua mấy bộ quần áo mới, cất tất cả quần áo cũ của cô vào tủ quần áo, để Lâm Tiếu mặc quần áo mới đến trường học mới.
Lúc trước Lâm Tiếu không nghĩ là vì sao, hôm nay lần đầu tiên tự hỏi, vì sao chứ?
Chẳng lẽ anh trai đã sớm biết các bạn học ở trường mới đều mặc quần áo mua ở bên ngoài sao?