Mợ liếc nhanh sang Thẩm Vân bên cạnh, ghé vào tai Lữ Tú Anh hỏi: “Đối tượng của Tiểu Phi có biết rõ về việc thằng bé nợ tiền không?”
Lữ Tú Anh: “Tôi không biết, có lẽ Tiểu Phi đã nói với con bé rồi nhưng cũng có thể chưa nói.”
Hôm nay là lần đầu tiên mợ nhìn thấy Thẩm Vân. Bà ta chỉ hỏi về tình hình của Thẩm Vân, hỏi cha mẹ Thẩm Vân làm nghề gì, họ sống ở đâu, trong nhà có tiền hay không và bản thân Thẩm Vân làm gì.
Đương nhiên bà ta không nghe ngóng được gì từ miệng của Lữ Tú Anh.
Điều duy nhất biết rõ là Thẩm Vân vẫn đang học ở trường trung học.
“Đã tuổi này sao còn đi học? Cháu gái nhà ngoại của tôi bằng tuổi Tiểu Phi đã đi làm được hai năm, lãnh đạo trong đơn vị đều rất coi trọng con bé.”
Hôm nay khi mợ nhìn thấy Thẩm Vân, bà ta phải công nhận rằng Thẩm Vân rất xinh, không thua gì cháu gái ruột của bà ta. Nhưng tìm người để cưới vợ không thể chỉ dựa vào vẻ bề ngoài, hôm nay mợ nhìn thấy bữa tiệc xa hoa như vậy, trong lòng sốt ruột, muốn tranh giành cho cháu gái ruột thịt.
Nhưng bây giờ nghe Lữ Tú Anh nói Lâm Dược Phi vẫn còn nợ ngân hàng, giống như dội một gáo nước lạnh vào ngọn lửa trong lòng bà ta, đồng thời dập tắt nó.
Những lời giới thiệu cháu gái của mình với Lâm Dược Phi của mợ cuối cùng cũng không được nói ra.
Lữ Tú Anh không biết vì những lời bà nói đã giúp mình thoát khỏi một kiếp.
Buổi tối sau khi về đến nhà, anh trai đã uống rượu, trợ lý Tiểu Hứa đã lái xe đưa Tiểu Vân đến ký túc xá của trường trước, sau đó đưa cả gia đình về nhà. Lâm Tiếu có quá nhiều quà, Tiểu Hứa phải chạy đi chạy lại vài lần mới chuyển hết được từ trong xe vào nhà.
“Tiểu Hứa, xin lỗi vì làm phiền cậu, vào nhà uống chén trà đi.” Lữ Tú Anh nói.
“Không cần, không cần, cháu về nhà đây ạ.” Trợ lý Tiểu Hứa nghe ông chủ nói mẹ anh thích sạch sẽ nên không dám vào cửa, để đồ đạc ở cửa rồi vội vàng rời đi.
“Tiếu Tiếu, mở máy chơi game Tiểu Bá Vương ra.” Anh phun ra một hơi đầy rượu nói.
Lâm Tiếu bịt mũi đi ngang qua anh trai, đã lâu anh trai không uống nhiều như vậy: “Anh, anh hôi quá.”
Tối nay Lâm Dược Phi rất vui nên anh uống thêm hai ly, nhưng anh không say, ít nhất là anh nghĩ như vậy.
“Anh sẽ kết nối bảng điều khiển trò chơi Tiểu Bá Vương cho em.”
Lâm Dược Phi nhặt sách hướng dẫn, cắm máy chơi game Tiểu Bá Vương vào TV, điều chỉnh thử cả buổi vẫn không nhưng không chỉnh được.
“Trời ơi, sao lại không được? Sai ở đâu chứ?”
Lâm Dược Phi đi vòng quanh TV.
Lâm Tiếu bịt mũi đi qua xem, anh trai vẫn còn đang đọc lộn xộn trong khi cầm ngược sách hướng dẫn.
“Mẹ, anh trai say rồi, để anh ấy đi ngủ đi.” Lâm Tiếu cầu cứu mẹ.
Lâm Tiếu, mẹ và bà ngoại thay phiên nhau ra trận. Sau một thời gian dài thuyết phục, cuối cùng cũng thuyết phục được anh trai quay trở lại phòng. Vừa chạm đầu vào gối, anh lập tức bắt đầu ngáy.
Lữ Tú Anh cất máy chơi game Tiểu Bá Vương đi: “Ngày mai hẵng tìm hiểu cái này, bây giờ tranh thủ đi tắm rồi ngủ.”
Sáng hôm sau, Lâm Dược Phi vừa thức dậy thấy em gái mình đang ngồi trên chiếc ghế nhỏ trước TV chơi Super Mario.
Đôi mắt của Lâm Dược Phi đột nhiên sáng lên: “Thế nào, chơi vui chứ? Tối hôm qua anh đã kết nối Tiểu Bá Vương cho em, sáng hôm nay có thể chơi rồi.”
Lâm Tiếu trợn tròn mắt: “Là tự em kết nối.”
Hôm qua anh trai cầm ngược sách hướng dẫn xuống, cáp bị cắm nhầm, hộp nhỏ để cắm vào bảng điều khiển trò chơi cũng không lấy ra khỏi hộp.
Sáng nay, tất cả các máy chơi game Tiểu Bá Vương đều do chính Lâm Tiếu kết nối.
Bây giờ Lâm Tiếu chẳng quan tâm đến việc nói chuyện với anh trai, cô đang hết sức chăm chú vào việc người nhỏ nhảy.
“A, sắp chết rồi.”
“A, chết mất.”
“Chết rồi, chết rồi.”
Lâm Tiếu khi chơi game rất bình tĩnh, nhưng anh trai ở bên cạnh lại rất ngạc nhiên lại càng không ngừng hô “sắp chết rồi”. Lâm Tiếu bị tiếng kêu của anh trai làm cho bối rối, mạo hiểm tránh được một số nguy hiểm. Khi anh trai nói “sắp chết rồi” lần thứ năm thì thực sự rơi xuống vách đá chết.
Lâm Tiếu trừng mắt nhìn anh trai một cái: “Đều tại anh nói hết.”
Lâm Dược Phi chọn một bảng trò chơi khác: “Em xem có phải có các trò chơi như xe tăng đại chiến đúng không băng?”
“Nào đến, đến, hai chúng ta cùng nhau chơi một ván xe tăng đại chiến.”