“Reng reng reng.” Tiếng chuông điện thoại vang lên. Lữ Tú Anh nhìn Lâm Tiếu và Lâm Dược Phi vẫn ngồi trước màn hình tivi, đành tự đến nghe điện thoại: “Alo!”
“Tú Anh à, là tôi đây.” Điện thoại của mợ Lâm Tiếu gọi đến.
“Tiếu Tiếu đang làm gì vậy? Hôm nay có muốn đi mua sắm không nào?” Mợ hỏi.
“Tiếu Tiếu, mợ muốn gặp con này, qua đây nghe máy.” Lữ Tú Anh nói với Lâm Tiếu.
“Dạ.” Lâm Tiếu tuy nói dạ nhưng mông không nhúc nhích, hai tay vẫn cầm điều khiển trò chơi không ngừng nhấn nút.
“Còn không qua đây mau.” Lữ Tú Anh thúc giục.
Cuối cùng vẫn là anh trai bấm nút tạm dừng, Lâm Tiếu bất đắc dĩ đứng dậy, đi đến chỗ điện thoại: “Dạ cháu đây mợ.”
Mợ hỏi: “Tiếu Tiếu, hôm nay cháu có muốn đi mua sắm không?”
Tiếu Tiếu lắc đầu: “Dạ cháu không muốn.”
Xe tăng đại chiến, trò chơi Tiểu Bá Vương quả thực rất thú vị, chẳng trách anh trai nói nhất định em ấy sẽ rất thích, Lâm Tiếu lại thích quá đi chứ.
Cả ngày hôm nay cô không muốn đi đâu, chỉ muốn ở nhà ngồi chơi trò Tiểu Bá Vương này.
“Đưa điện thoại cho mẹ cháu.” Mợ nói với Lâm Tiếu, Lâm Tiếu đặt ống nghe điện thoại vào tay mẹ, vội vội vàng vàng ngồi trước tivi, tiếp tục chơi xe tăng đại chiến.
“Anh, anh bỏ sót một chiếc xe tăng đằng kia rồi.”
“Aaaaaa, nó muốn giết thú cưng của chúng ta.”
Xe tăng đại chiến là trận chiến giữa hai chiếc xe tăng của Lâm Tiếu và anh trai với nhóm xe tăng khác, bọn họ phải tiêu diệt nhóm xe tăng đó, đồng thời bảo vệ thú cưng của họ là một con đại bàng đang nằm ở phía dưới cửa giữa.
Nếu thú cưng của họ bị giết, trận này coi như thất bại.
Lâm Dược Phi cười lớn: “Thú cưng cái gì chứ, đó là căn cứ của chúng ta đấy.”
Thật không biết não của em gái mình phát triển như thế nào: “Con đại bàng đó là cờ hiệu căn cứ của chúng ta, nếu căn cứ bị chiếm đóng thì tất nhiên chúng ta sẽ thua.”
Lâm Tiếu có chút tiếc nuối: “Hả, không phải chúng ta nuôi một con đại bàng làm thú cưng sao?”
Lâm Tiếu không hài lòng với giải thích của anh trai, cô kiên định với suy nghĩ của mình, trò chơi này trong mắt anh trai là hai chiếc xe tăng bảo vệ căn cứ, còn trong mắt của cô là hai chiếc xe tăng nuôi một con đại bàng làm thú cưng.
Lữ Tú Anh dập điện thoại của mợ: “Tiếu Tiếu, chiều nay mợ con về rồi, không có thời gian mua quà cho con đâu.”
Lâm Tiếu dồn tất cả tập trung vào trò chơi, nghe mẹ nói cũng không thèm trả lời chỉ “vâng” một câu rồi thôi, cô vốn dĩ không hề chờ đợi món quà này của mợ.
Lữ Tú Anh ngồi trên sô pha bất lực lắc đầu, mới ngày hôm qua còn: “Ngày mai đưa Tiếu Tiếu đi mua sắm, để nó tự chọn quà mình thích.”, hôm nay lại biến thành: “Tiếu Tiếu có muốn đi mua sắm không?”
Câu khẳng định lại biến thành câu nghi vấn, chút tính toán của mợ Lâm Tiếu, Lữ Tú Anh nhìn qua đã tỏ tường. Bà ta hoàn toàn không muốn mua quà cho Lâm Tiếu nữa, bởi vì bà ta vừa biết Lâm Dược Phi có nợ ngân hàng, liền quay ngoắt thái độ.
Lữ Tú Anh lắc đầu, muốn tức cũng tức không nổi, bao nhiêu năm nay bà đã quen với điều đó. Nếu mợ mua quà cho Lâm Tiếu thật thì như vậy mới là mặt trời mọc ở đằng tây.
Lữ Tú Anh cũng không muốn nhận quà của bà ta, loại người như mợ Lâm Tiếu, hôm nay tặng Lâm Tiếu mười đồng, sau này sẽ phải lấy lại một nghìn, một vạn. Nếu là không mua được hàng rẻ, Lữ Tú Anh có thể tượng tượng ra, mợ Lâm Tiếu sẽ cảm thấy mình chịu thiệt quá nhiều rồi nói khắp nơi rằng mình đối xử với Lâm Tiếu rất tốt, biến nhà bà ta thành kẻ đáng thương, chịu thiệt, còn biến nhà Lữ Tú Anh thành những kẻ không có lương tâm, không biết điều.
Lữ Tú Anh thực sự không muốn bị mợ Lâm Tiếu nịnh bợ.
Sự nịnh bợ của mợ Lâm Tiếu quá đắt, bà không thể nhận nổi.
Hơn nữa mợ Lâm Tiếu không những không nói năng được tử tế, nói chuyện rất thảo mai giả tạo, mà còn hết lần này đến lần khác dò thám tình hình tài chính nhà mình.
Lữ Tú Anh càng ngày càng cảm thấy lần này không cho anh trai và chị dâu mang Văn Kiến tới nhà là một quyết định đúng đắn, trang trí trong nhà quá nổi bật, có thể không cho họ nhìn thấy thì đừng để họ nhìn thấy.
Lữ Tú Anh cảm thấy bản thân khi đã tìm ra cách phù hợp thì sẽ giả nghèo với anh trai và chị dâu, thấy Tiểu Phi kiếm được nhiều tiền, bà ấy liền nói nợ ở ngoài cũng nhiều.