Trọng Sinh 1988 Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại ( Dịch Full )

Chương 610 - Chương 610.

Chương 610. - Chương 610. -

Khi các bạn học đứng tư thế hành quân, huấn luyện viên Vương đi lại trong đội ngũ, lần lượt uốn nắn động tác cho các bạn, trong động tác mỗi người đều có thể nhìn ra lỗi.

Còn đột nhiên đưa tay kéo cánh tay bạn học, nếu như bạn học không kéo cánh tay lên, huấn luyện viên Vương sẽ cho rằng như vậy không đúng: "Cơ thể căng cứng, phải đứng vững như tùng."

"Không thể thả lỏng."

Thế nhưng khi ai đứng kẹp chặt cánh tay, huấn luyện viên Vương đều có thể vô cùng dễ dàng mà kéo cánh tay bạn học lên.

Lâm Tiếu chú ý đến tiếng bước chân của huấn luyện viên Vương, mỗi khi huấn luyện viên Vương đi đến bên cạnh mình, Lâm Tiếu sẽ kẹp chặt cánh tay.

Huấn luyện viên Vương kéo tay áo đồng phục của Lâm Tiếu một lần, lần này Lâm Tiếu đã chuẩn bị tốt, cánh tay không bị huấn luyện viên Vương kéo lên, huấn luyện viên Vương gật đầu, đi sang bạn học tiếp theo.

"Nghỉ ngơi một chút, đi uống ngụm nước đi."

Các bạn học hoan hô chạy tới bình nước dưới bóng cây, đây là câu nói bọn họ thích nghe nhất sáng hôm nay.

Lâm Tiếu một hơi rót gần nửa chai nước, thoải mái mà thở phào một hơi.

Huấn luyện viên Vương hỏi các bạn học: "Tại sao lớp các em đều thấp như vậy chứ, thầy nhìn thấy lớp A2 lớp A3 bên cạnh và các lớp khác tất cả các bạn học đều cao hơn các em."

"Cả sân thể dục chỉ mỗi lớp các em là thấp nhất."

Bọn trẻ để ý nhất bị nói thấp, nghe thấy huấn luyện viên Vương nói như vậy, mọi người lập tức kháng nghị nói: "Chúng em không thấp."

"Chúng em chỉ là nhỏ tuổi thôi."

"Đúng vậy, lớp chúng em rất nhiều người mười một tuổi, bạn học lớp khác đều mười ba tuổi, lớn hơn chúng em hai tuổi đấy."

Huấn luyện viên Vương ngạc nhiên: "Cái gì mười một tuổi?"

"Các em không phải học sinh cấp hai sao, tại sao mới mười một tuổi?"

Các bạn học mồm năm miệng mười nói: "Bởi vì lớp chúng em rất nhiều bạn học được đặc biệt tuyển vào, có bạn học chỉ học tiểu học bốn năm, có bạn học tiểu học năm năm."

Huấn luyện viên Vương đã hiểu đại khái, hít một hơi khí lạnh: "Vậy các em đều là thiên tài nhỏ sao."

Phụt một tiếng, các bạn học đều cười, mọi người vội vàng nói: "Vậy cũng không phải."

"Dù sao em cũng không phải."

Vẻ mặt huấn luyện viên Vương cảm khái: "Tiểu học chỉ học bốn năm, mười một tuổi đã lên trung học cơ sở, giỏi, giỏi quá."

Huấn luyện viên Vương nói với các bạn học: "Khi thầy còn bé, trong thôn bọn thầy có rất nhiều người tám tuổi, chín tuổi mới lên tiểu học đấy."

Các bạn học trừng to mắt, ngạc nhiên hỏi: “Không phải bảy tuổi lên tiểu học sao", "Tớ sáu tuổi đã lên rồi.", "Làm sao lại chín tuổi mới lên tiểu học chứ."

Huấn luyện viên Vương nói: "Rất bình thường, có người lớn không quan tâm đến chuyện đi học của con cái, để trễ một năm mới gửi con cái vào. Có một số thì năm trước đưa đi tiểu học, nhưng trên lớp học không tuân thủ kỷ luật, bị giáo viên đuổi ra ngoài, năm sau lại cho vào trường học."

"Trong các em có ai học bốn năm tiểu học không?" Huấn luyện viên Vương tò mò hỏi.

Lâm Tiếu giơ tay.

Huấn luyện viên Vương biết Lâm Tiếu là lớp trưởng, thầy ấy vừa rồi đã hỏi qua lớp trưởng là ai, lớp phó thể dục là ai, chỉ nhớ rõ hai cán sự lớp này.

Nhìn thấy Lâm Tiếu giơ tay, huấn luyện viên Vương kinh ngạc nói: "Ôi, lớp trưởng cũng nhỏ tuổi vậy sao.”

Sau khi huấn luyện viên Vương biết trong lớp Lâm Tiếu có rất nhiều bạn học nhỏ tuổi, tiếp đó đối xử với bọn họ rõ ràng cũng nhẹ nhàng hơn.

Lâm Tiếu ngạc nhiên phát hiện, cả sân thể dục, lớp huấn luyện quân sự của bọn họ có số lần nghỉ ngơi nhiều nhất, thời gian dài nhất.

Khi dưới bóng cây không có người, huấn luyện viên sẽ dẫn bọn họ đi đến dưới bóng cây đứng tư thế hành quân, lúc nghỉ ngơi còn để bọn họ ngồi ở dưới bóng cây ca hát.

Huấn luyện viên dạy mọi người hát bài hát tập bắn: "Mặt trời lặn phía tây ánh nắng chiều đỏ bay."

Đến giờ cơm trưa, từng lớp dựa theo thứ tự, được huấn luyện viên dẫn đội tiến vào nhà ăn. Lâm Tiếu chờ mong nhà ăn Trung học số từ rất lâu rồi, giáo viên tuyển sinh đã từng nói nhà ăn Trung học số 1 có rất nhiều món ngon.

Đáng tiếc sau khi vào nhà ăn, Lâm Tiếu mới biết được mình không thể tùy tiện chọn cửa sổ, trong thời gian huấn luyện quân sự mọi người đều phải thống nhất khi ăn cơm, tất cả đều phải xếp hàng ngay ngắn ở cùng một cửa sổ.

Bữa trưa là cơm nấu, trứng xào cà chua, thịt heo xào ớt xanh.

Mặc dù không khó ăn, nhưng cũng không thật sự ngon, hương vị rất bình thường.

Đợi thêm một lúc, chờ sau khi huấn luyện quân sự kết thúc là cô có thể muốn ăn cái gì thì ăn cái đó.

Buổi chiều huấn luyện, cô Dương lại sang xem hai lần, lớp Lâm Tiếu vẫn là lớp nghỉ ngơi nhiều nhất, thoải mái nhất.

Mỗi lần khi mình ở dưới bóng cây nghỉ ngơi, nhìn các bạn học lớp khác đang huấn luyện, thật vui vẻ.

Bình Luận (0)
Comment