Trọng Sinh 1988 Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại ( Dịch Full )

Chương 611 - Chương 611.

Chương 611. - Chương 611. -

Huấn luyện viên lớp A2 lớp A3 bên cạnh đều tới hỏi: "Tại sao thầy để bọn nhỏ nghỉ ngơi nhiều thế?"

Huấn luyện viên Vương cười ha ha nói: "Các bạn học sinh trong lớp tôi tuổi đều còn nhỏ."

"Thầy biết tuổi mấy đứa nhỏ nhất là bao nhiêu không?" Huấn luyện viên Vương đưa tay chỉ vào Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn, bảo huấn luyện viên lớp A2 lớp A3 đoán.

Hai huấn luyện viên không đoán được, sau khi biết đáp án cũng đều giật nảy mình.

Buổi chiều tan học, Lữ Tú Anh ở cổng trường học đón Lâm Tiếu, lo lắng hỏi thăm: "Hôm nay huấn luyện quân sự có mệt không thế?"

Lâm Tiếu lắc đầu: "Không mệt ạ, huấn luyện viên lớp chúng con vừa hay lại là người rất tốt."

"Mẹ thấy con ra không ít mồ hôi, về nhà nhanh chóng tắm rửa đi." Lữ Tú Anh nói.

Lâm Tiếu về đến nhà, ở bên ngoài cửa chống trộm đã nghe thấy chuông điện thoại đang reo lên. Cô đổi dép lê chạy đến: "Alo?"

"Cho hỏi đây là nhà Lâm Tiếu sao, tớ là Vương Hồng Đậu."

"Vương Hồng Đậu." Lâm Tiếu kích động nói: "Tớ chính là Lâm Tiếu."

Vương Hồng Đậu nói cho Lâm Tiếu một tin tức: "Lâm Tiếu, hình của cậu in trên bảng vàng ghi danh, dán trên bảng thông báo ở cổng trường học chúng tớ, một tờ giấy đỏ rất lớn rất lớn."

Lâm Tiếu nghi ngờ nói: "Hình của tớ, tại sao trường học lại có hình của tớ?"

Vương Hồng Đậu: "Chính là tấm mà cậu đã đưa cho thầy Đào."

Lâm Tiếu kinh ngạc nói: "Tấm hình tớ rụng răng kia sao?"

Vương Hồng Đậu: "Đúng vậy."

Lâm Tiếu: Tiêu đời… Tiêu đời rồi!!!

Khi thầy Đào tìm cô xin ảnh chụp, vì sao không nói rõ ràng là muốn in trên bảng vàng ghi danh.

"Hình của tớ to cỡ nào thế?" Giọng nói của Lâm Tiếu run rẩy hỏi.

Vương Hồng Đậu nghĩ một lúc: "Lớn như bốn quyển sách toán học cộng lại."

Lâm Tiếu hít một hơi khí lạnh.

Cũng may cô đã tốt nghiệp tiểu học.

Vì sao bạn học tiểu học của cô còn chưa tốt nghiệp chứ.

Cô hy vọng tất cả bạn học tiểu học quen biết mình đều tốt nghiệp ngay lập tức.

Sách giáo khoa của cấp hai rất nhiều, Lâm Tiếu và mẹ cùng bọc bìa sách trên bàn ăn, mấy tờ lịch mẹ cô ép phẳng ở đáy giường trước đó vẫn chưa đủ dùng.

Lữ Tú Anh vội vàng ép thêm một xấp lịch treo tường ở đáy giường: "Ép mấy ngày là phẳng, rồi mình sẽ bọc tiếp mấy quyển sách còn lại."

Buổi tối, Lâm Dược Phi về nhà, nhìn thấy chồng sách giáo khoa trên bàn ăn, trên cùng là quyển sách tiếng Anh, anh vỗ trán: “Con nhóc chỉ biết ăn chơi cả hè, anh quên dạy hai mươi sáu chữ cái cho em rồi.”

Lâm Tiếu: "Em đã biết hai mươi sáu chữ cái từ lâu rồi."

Lâm Dược Phi: "Biết hai mươi sáu chữ cái thôi thì chưa đủ."

Lâm Tiếu: "Em còn biết apple, banana với ant nữa."

"Anh hai, anh có biết ant có nghĩa là gì không?"

Đã lâu rồi Lâm Dược Phi không tiếp xúc với tiếng Anh, anh ngơ ngác hỏi: "Có nghĩa là gì?"

Lâm Tiếu: “Là con kiến nhỏ.”

Lữ Tú Anh ở bên cạnh nghe thấy vậy thì cười không ngừng, nói với Lâm Dược Phi: "Con cũng đừng quá bận tâm về chuyện học của em gái con nữa."

Người đứng bét lo cho người đứng đầu, Lữ Tú Anh cũng không biết Lâm Dược Phi đang lo cái gì nữa.

Lâm Dược Phi: "Còn không phải vì có rất nhiều học sinh đã bắt đầu học tiếng Anh từ tiểu học rồi sao?" Như Trần Đông Thanh này, tới lúc học lên cấp hai thì cậu bé đã học tiếng Anh ở bên ngoài được mấy năm rồi.

Học sinh lớp năm trường tiểu học xuất sắc như vậy, chắc chắn có không ít người đã học tiếng Anh, mà Lâm Tiếu lại phải bắt đầu từ con số không.

Lâm Tiếu chẳng lo lắng về chuyện này chút nào: "Thầy cô sẽ dạy thôi." Nếu đi học trước, lúc đi học lại phải học lần nữa, Lâm Tiếu cảm thấy như vậy quá nhàm chán.

Trước khi chuyển trường tiểu học, Lâm Tiếu là học sinh đứng thứ nhất từ dưới lên, sau khi chuyển trường đã không ngừng tiến bộ, còn thi kỳ thi 'hai trăm', đã từng có kinh nghiệm như vậy nên cô hoàn toàn không sợ mình sẽ tạm thời bị bỏ lại ở sau.

Dù các bạn đều đã được học tiếng Anh từ trước, cô không học được thì cô cũng có thể đuổi kịp.

Lâm Dược Phi không ngờ em gái mình lại tự tin hơn mình nhiều. Nhưng mà chẳng mấy chốc anh đã nhớ ra khi vừa lên lớp hai, ngay cả bảng cửu chương mà Lâm Tiếu còn không thuộc được, nhưng sau đó cô đã được phát biểu về những phép tính nhanh của mình.

Nghĩ vậy, Lâm Dược Phi không lo lắng nữa: “Để anh mua cho em mấy cuộn băng thu âm tiếng Anh, em có thể dùng máy nghe nhạc để nghe.”

Lữ Tú Anh lập tức gật đầu: “Thì ra máy nghe nhạc còn có thể nghe được tiếng Anh.”

Bà vẫn luôn cảm thấy máy nghe nhạc Lâm Dược Phi mua quá đắt, nếu chỉ dùng để nghe nhạc thì hoàn toàn không cần thiết, bây giờ bà đã biết có thể dùng nó để nghe cả tiếng Anh thì thấy không còn đắt nữa: “Vậy thì được, vậy thì được.”

Lâm Dược Phi: “Lúc các em huấn luyện quân sự có thể nghe máy nghe nhạc được không? Dù sao đứng trên sân thể dục cũng chẳng làm gì được, em mang máy nghe nhạc theo mà nghe tiếng Anh đi.”

Lâm Tiếu hoảng sợ nhìn anh trai: “Đương nhiên là không được rồi.”

Lữ Tú Anh cũng nói: “Con nghĩ bậy quá đấy!”

Bình Luận (0)
Comment